“Dựa theo thông tin tình báo của Thiên Võng, bọn chúng hẳn là còn có khoảng sáu trăm tàu chiến kiểu cũ, tiếp tục cho khí cầu tuần tra xung quanh, phải bảo đảm sự an toàn cho hạm đội khinh khí cầu”.
"Cuộc tấn công có phải là vẫn đúng giờ phát động hay không?”
"Theo thời gian đã định, trời vừa sáng liền bắt đầu tiến công, buộc quân đội của chúng phải rút lui, và để 4 vạn Hắc Kỳ quân theo sau nhanh chóng lên bờ, xây dựng tuyến phòng thủ, đồng thời phải giữ quan sát chặt chẽ toàn bộ chiến trường, một khi phát hiện ra trận địa pháo binh của kẻ địch, tiến hành oanh tạc bằng mọi giá”.
Advertisement
“Vâng”.
Khi mặt biển phía đông bị nhuộm đỏ bởi ánh ban mai, mặt trời mới ló dạng, lương thực thiếu thốn khiến vô số binh lính Phù Tang ngay cả buổi huấn luyện buổi sáng cũng lười thực hiện, chỉ có tốp năm tốp ba lính canh đi tuần.
Đúng lúc này hai trăm chiếc khí cầu Hoa Hạ đã bay thẳng tới doanh trại quân đội Phù Tang, binh sĩ Phù Tang không hề nhìn thấy khí cầu, nhưng sớm đã biết đến sự tồn tại của chúng, sự lộ diện nhiều lần của khí cầu tại vài quốc gia lân cận đã không còn là điều cơ mật gì nữa.
“Thứ trên trời đó là gì?”
“Mẹ kiếp… nhất định là người Hoa Hạ… là vũ khí có thể tấn công từ trên không…”
"Cạch cạch…”
Âm thanh cảnh báo rất nhanh đã vang khắp quân doanh, sau đó trong nháy mắt, khí cầu đã bay ngay ở phía trên.
“Bom cháy… tự do tiến công…”
"Vù...!vù...vù..."
"Bùm...!bùm...!bùm..."
Những quả bom cháy đặc biệt cực lớn được nhét đầy thuốc súng và dầu hỏa trong nháy máy phát