"Nữ vương bệ hạ, không phải ta không có mắt nhìn, chỉ là chuyện hao tài tốn của như vậy có lợi gì cho chúng ta chứ, còn Phù Tang đó là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, đánh hạ rồi cũng làm gì được?"
"Không hạ được Phù Tang thì chiến lược tấn công phương Đông làm sao thực thi, các ngươi không phải thật sự cho rằng nước Hoa Hạ đó muốn đánh là đánh đấy chứ?"
"Dù sao chúng ta không đồng ý".
Advertisement
"Đúng...!chúng ta không đồng ý".
Đúng lúc này, một binh lính hoảng sợ chạy vào.
"Không hay rồi...!không hay rồi..."
Y Lệ Sa Bạch tức giận quát: "Lại làm sao nữa?"
"Thánh địa...!của chúng ta bị hủy rồi, người Phù Tang đã cho ném bom phá hủy thánh địa, di ảnh của thượng đế cũng đã bị hủy rồi...!tất cả đều mất rồi".
"Cái gì?"
Lúc này người không ngồi vững nữa là đám nghị viên đó, bọn họ là những tín đồ cực kỳ trung thành.
"Người Phù Tang đáng chết...!ức hiếp người quá đáng".
"Giết chết bọn chúng..."
"Đúng, không thể tha cho chúng được".
Y Lệ Sa Bạch nhìn cảnh tượng nực cười này, không kiềm chế được mà bật cười khinh miệt, đúng là một đám bảo thủ thực sự, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
Y Lệ Sa Bạch nói: "Vậy các ngươi đồng ý tăng binh chưa?"
"Đồng ý...!chúng ta đồng ý".
"Đồng ý..."
"Đánh chết đám súc sinh đó".
Y Lệ Sa Bạch trong lòng đau đớn, viện khoa học của mình