“Haiz… một cơ hội tốt như vậy mà, vốn có thể mượn tay sáu nước để diệt trừ Phù Tang, đồng thời làm suy yếu thực lực của sáu nước.
Nào ngờ bọn họ lại kiên quyết rút lui…”
“Được rồi, mau đi báo cho người Tịch đi, đây chính là cơ hội cuối cùng để bọn họ báo thù đấy”.
Chẳng mấy chốc, tin tức đã được chuyển đến cho Đức Xuyên Nhất Nam, rất nhiều tướng sĩ Phù Tang vui mừng reo hò.
Advertisement
“Tướng quân, rốt cuộc liên quân sáu nước cũng chịu rút lui.
Chúng ta thủ được rồi, chúng ta đã đánh bại liên quân mạnh nhất trên thế giới”.
“Đây đều là công lao của tướng quân Đức Xuyên, nhờ có một vị tướng vĩ đại như ngài, Phù Tang chúng ta mới có thể bách chiến bách thắng.
“Đúng… tướng quân Đức Xuyên vạn tuế”.
Nhưng sắc mặt Đức Xuyên Nhất Nam lại trắng bệch.
“Được rồi, các ngươi thật sự cho rằng liên quân sáu nước rút lui là vì sợ chúng ta ư? Nếu ta đoán không sai, có lẽ bọn họ kiêng kỵ nước Hoa Hạ nên mới làm vậy.
Tất cả đều do đám người Hoa Hạ xấu xa kia bày ra, hại gần 500 vạn người Phù Tang tử thương, thù này không đội trời chung”.
“Tướng quân, vậy chúng ta có muốn liên minh với người Hoa Hạ, cùng truy kích liên quân sáu nước hay không?”
“Truy… người Hoa Hạ đáng chết, đám người tây dương bội bạc kia cũng đáng chết, truyền lệnh cho đại quân dốc toàn lực bao vây, nhất định phải khiến bọn họ trả một cái giá đắt”.
Sau đó, Đức Xuyên Nhất Nam một mình bước lên đài cao, ngước nhìn trời xanh bao la, rồi nhắm mắt lại…
Thật ra hắn ta hiểu rất rõ tình huống của Phù Tang hiện tại… Trận chiến này đã khiến Phù Tang bị tổn thất nặng nghề, sau này muốn tiến đánh Trung Nguyên e rằng chỉ còn