“Đó chính là sự xuất hiện của một thời đại mới…”
Tất cả sùng bái nhìn Lãnh Thiên Minh, đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết trong người trào dâng, đúng thế, điều này nghĩa là gì? Là sự nghiệp vĩ đại tạo phúc thiên thu…
Lý Tấn Hỉ đi đến cục đường sắt, mặc dù chưa chắc chắn, nhưng thấy bao nhiêu người tới báo danh, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa…
Advertisement
“Xếp hàng…xếp hàng đi…từng người một, phải biết rèn sắt, không biết thì đừng chen chân…”
“Ngươi đến nhầm chỗ rồi, làm tiểu công thì đến hai bên đường sắt mà báo danh, chỗ ta đang tuyển thợ rèn…”
*Tiểu công: giống như phụ hồ ngày nay
Một người cất tiếng hỏi: “Đại nhân, triều đình tuyển nhiều thợ rèn như vậy rốt cuộc để làm gì?”
“Ta đã nói rồi, xây đường sắt chứ gì…”
“Ai da, thật…thật sự xây đường sắt? Nhưng sắt làm sao dựng thành đường được, thế thì sẽ tốn biết bao nhiêu…”
“Ngươi hiểu cái rắm, ngươi tưởng là rải sắt xuống đất làm đường hả, hừ...nhìn đây, đây chính là đường sắt…”
Dứt lời, người kia lấy ra một mô hình đường ray đặt lên bàn, đó là một khối sắt có hình chữ H cong, tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc.
“Đây…là đường sắt?”
“Trời ơi…gì thế này! Xe ngựa có thể chạy trên đây?”
Lý Tấn Hỉ vừa ngạc nhiên vừa tò mò quan sát mô hình, giống như đang nhìn một báu vật…
“Ôi trời…thực sự quá kì diệu…có thể nghĩ ra phương pháp này, đúng là thần nhân…”
Lý Tấn Hỉ nhìn một cách mê mẩn, bất tri bất giác tiến lại gần, quan viên tuyển dụng bèn hỏi.
“Tiểu tử ngươi hiểu món đồ này?”
Lý Tấn Hỉ