Mấy ngày sau, vào đúng lúc mặt trời lên cao nhất, trên tường thành của thành Kim An, một binh lính đang buồn chán dựa vào tường nghỉ ngơi, đột nhiên từ phía xa mơ hồ ẩn hiện có vài đốm đen xuất hiện, hắn ta lập tức tập trung tinh thần quan sát.
Dần dần, càng lúc càng tới gần, đó là những lá cờ hiệu có màu đen, trên cờ có một chữ ‘Thất’ màu vàng kim, còn có vô số binh lính có tổng thể màu đen sẫm cưỡi chiến mã chạy về phía cổng thành, những bộ áo giáp đó lại lập lòe kim sắc dưới ánh mặt trời, trông như thiên quân hạ phàm vậy.
“Ai ya, mẹ kiếp, đây… đây… đây là đội quân gì vậy, lẽ nào là quân địch đột kích?”
Tay lính đó vừa chạy vừa hô lên: “Địch tập kích… có địch tập kích…”
Vô số binh lính bắt đầu trèo lên tường thành, cửa thành cũng nhanh chóng được đóng lại.
Lãnh Thiên Minh từ xa nhìn lại, trong lòng thầm nghĩ, con mẹ nó, không phải tưởng ta là quân địch đó chứ, lẽ nào ta mặc quá đẹp trai nên không nhận ra ư.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, áo giáp Hắc Long này rất vừa với cơ thể ta, không phải ông lão đó dựa trên hình thể của ta để làm ra đó chứ? Lẽ nào bọn họ sớm đã biết ta sẽ tới sao?
Đến khi tới dưới thành, xa xa nhìn lại đã có vô số cung thủ đang giương cung, còn có vài máy ném đá đã được kéo lên, Lãnh Thiên Minh nhìn tới.
Phòng ngự này không được, nếu như thật sự là kẻ địch thì vừa nãy đã đánh đến dưới thành rồi, ngươi còn chưa kéo máy ném đá lên, trở về phải dạy dỗ lại bọn họ mới được.
Trình Khai Sơn đơn độc cưỡi ngựa chạy tới, hô lên: “Đừng vội vàng, là Thất hoàng tử”.
Kỳ thực thiết nghĩ cũng phải, ngài đã thay trang phục, đổi cả cờ xí, còn có thêm ba nghìn binh lính tinh nhuệ nhất của tộc Hắc Thạch, đúng đủ năm ngàn bộ giáp Hắc Kim, ai biết ngài là ai chứ.
Nghe thấy giọng của Trình Khai Sơn, người trên thành đều chết sững, lúc này Trình Phương Lạc mới đi lên, gào lớn: “Trình tướng quân, ở đâu ra nhiều quân đội vậy? Tiểu tử ngươi không phải muốn làm phản đó chứ?”
Trình Khai Sơn vừa nghe liền không hài lòng, chửi lớn: “Mẹ kiếp! Này ông nội, ông có làm phản ta cũng sẽ không làm phản đâu, mau mở cổng, Thất hoàng tử đang đợi ở phía sau kìa”.
Trình Phương Thạc gắng sức nhìn về phía xa, đen thùi một vùng lại còn bị ánh mặt trời phản chiếu, liền gào lên: “Không nhìn thấy, ngươi bảo Thất hoàng tử tới đây, không nhìn thấy Thất hoàng