Mọi người trong đại điện chưa bao giờ thấy Hoàng thượng giận dữ như thế, ai nấy đều hoảng đến nỗi quỳ mọp xuống, không dám hó hé.
Lãnh Thiên Minh tức giận: “Khốn kiếp, lẽ nào lại thế, lẽ nào lại thế?”
Tân Cửu cũng không nghĩ Hoàng thượng lại giận dữ đến vậy, liền ngẩn đầu lên thưa: “Hoàng thượng bớt giận, việc này… cũng không thể trách Đa đại nhân…”
“Câm miệng…”
Advertisement
Lãnh Thiên Minh bước xuống bậc thềm, đảo mắt nhìn quanh mọi người.
“Các khanh nghe cho rõ đây, Đa Đoạt là Thống quân Đại soái của Hoa Hạ chúng ta, vậy thì con trai ông ta chính là con dân nước Hoa Hạ, người phụ nữ của ông ta chính là phụ nữ Hoa Hạ, bây giờ có người muốn giết vợ các khanh, đánh con các khanh, nói xem, phải làm sao hả?”
Mọi người ai nấy thộn ra nhìn Lãnh Thiên Minh, lại chuyện cười gì nữa đây?
Tân Cửu run rẩy nói: “Đập bỏ mẹ nó…”
“Đúng, đập bỏ mẹ nó, bọn Đế quốc Khoa Nhĩ Mạn đáng chết đang khinh thường nước Hoa Hạ chúng ta không có đàn ông à, đúng là khinh người quá đáng, đúng là đáng ghét mà”.
Mọi người trên đại điện đều trố mắt nhìn Lãnh Thiên Minh độc diễn.
Vẫn câu nói đó, chỉ cần bản thân không xấu hổ, phải xấu hổ sẽ là người khác.
Lãnh Thiên Minh dìu Đa Đoạt dậy, dùng sức rặn nước mắt, nhưng mãi không ra giọt nào, chỉ đành từ bỏ.
“Đa tướng quân, trẫm có lỗi với ngươi, để cho vợ của chúng ta…không, vợ của ngươi bị ức hiếp, những tên Khoa Nhĩ Mạn sỉ nhục ngươi, cũng chính là sỉ nhục ta, sỉ nhục cả triều đình, sỉ nhục cả Hoa Hạ, ngươi nói nên làm thế nào?”
Đa Đoạt giờ mới phản ứng lại, mẹ kiếp, giờ hắn ta chỉ muốn xuất binh chém giết.
“Hoàng thượng…đánh chết bọn chúng”.
“Đúng, đánh chết chúng, nếu ngươi còn là đàn ông, vậy hãy đánh chết bọn chúng…”
Tân Cửu cũng đứng dậy, hét lên: “Đánh chết chúng…”
“Đánh chết chúng…”