“Dặn dò các binh sĩ, một khi lỗ hổng bị chiếm, chúng ta xong đời”.
“Tướng quân, không thể cản nổi kỵ binh của địch…”
“Vậy thì phóng hỏa…”
Advertisement
“Thế còn những người ngoài thành?”
“Không lo được nhiều như thế, mau chóng phóng hỏa đi”.
Chẳng bao lâu, một đống cỏ khô khổng lồ phủ đầy dầu hỏa được đẩy ra khỏi khe hở, tên lửa bắn tới như mưa.
“Phừng…”
Đống cỏ khô bốc cháy ngay lập tức, cộng thêm những tấm ván gỗ xung quanh, toàn bộ lỗ hổng bị lửa bao trùm, những con ngựa sợ hãi dừng lại.
“Nhanh, nhanh lấp lỗ hổng lại…”
Các kỵ binh ngoài thành không thể tiến công, đành phải quay sang chém giết những binh sĩ La Sát bị kẹt bên ngoài.
Cùng với ngọn lửa dữ dội, mấy vạn binh sĩ thủ thành La Sát đã bị nhấn chìm trên chiến trường.
Những binh sĩ trên thành chỉ có thể giương mắt nhìn huynh đệ đồng đội bị giết hại, nghiến răng cầm cung phản kích.
“Tu…tu…tuuuu…”
Tiếng còi hiệu lệnh từ phía Khoa Nhĩ Mạn vang lên, toàn quân như thủy triều xuống, lập tức rút lui…
Trong doanh trại đại quân Khoa Nhĩ Mạn.
“Đám người La Sát đúng là tàn độc, mấy vạn binh sĩ, nói bỏ là bỏ”.
Ngải Mã Ốc Sâm sượng sùng nói: “Bọn chúng đang giãy chết, biết rõ bại trận nhưng vẫn cố chống cự đến cùng, nhất định là do An Na không chịu đầu hàng, nguyên soái, không thể ngừng tiến công”.
“Hừ, bọn chúng giờ như chim mất tổ, có thể chạy đi đâu, tính mạng dũng sĩ Khoa Nhĩ Mạn quý giá, cho xe công thành tăng