Một người khác lên tiếng: “Nực cười, đây chỉ là cái cớ của Vưu Nhân, dựa vào tên Ngải Mã Ốc Sâm, có thể làm được gì? Đại hãn, đám người Trung Nguyên nói thẳng ra là cố ý gây hấn, hoàn toàn không coi chúng ta ra gì, chúng ta nhất định phải cho chúng biết tay”.
“Nhưng trong thư Vưu Nhân đã nói rõ, vũ khí của người Trung Nguyên khủng khiếp thế nào, chúng ta phải cẩn thận”.
“Những thứ hỏa khí đó chúng ta đâu phải chưa từng thấy, chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi, chỉ cần binh sĩ quân ta xông lên, liền có thể mở đường”.
Advertisement
“Nhưng những thứ trên trời thì sao? Tấn công kiểu gì?”
“Thế thì đã sao? Vưu Nhân nói chỉ có vài trăm chiếc? Hơn nữa thứ đó không thể tấn công liên tục, có gì phải sợ, không lẽ đế quốc Khoa Nhĩ Mạn chịu thua chỉ vì thứ vũ khí vô danh đó?”
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ phất tay: “Những kẻ Trung Nguyên đột nhiên xuất hiện, chắc chắn có lí do, trước tiên phái sứ thần thăm dò mục đích của chúng, đồng thời điều binh lực phương bắc tới đây, nếu chúng không biết điều, vậy hãy hủy diệt toàn bộ”.
“Đại hãn, phải cẩn thận, theo tình báo, thực lực Hoa Hạ hiện giờ vô cùng lớn mạnh, một khi hai nước khai chiến, chắc chắn không thể kết thúc trong thời gian ngắn, rất có khả năng chúng ta sẽ mất cả đại lục Tây Âu”.
“Hốt Giác vương gia, ngài cần hiểu rõ là đám người Trung Nguyên tấn công chúng ta trước, không