Nhiều can dầu hỏa được đưa lên tường thành thì bị nổ, vô số dầu hỏa đã đốt cháy các binh lính Khoa Nhĩ Mạn xung quanh, khắp nơi đều có binh lính đang bị lửa bén vào người…
“A… Đau quá… cứu ta…”
“Đừng… đừng… mau dập lửa giúp ta…”
“A… nước… ta cần nước…”
Advertisement
“Đau quá… giết ta đi… để ta chết đi…”
Tiếng kêu gào đau đớn, thảm thiết vang lên, cuối cùng người La Sát cũng chạy đến.
“Các anh em, giết, ai dám chống lại cứ giết sạch…”
Binh lính Khoa Nhĩ Mạn trong thành không thể tổ chức phòng ngự có hiệu quả, mỗi lần họ vừa tập trung lại là sẽ bị khinh khí cầu tấn công, cuối cùng chỉ có thể bất lực giải tán, ai về chiến đội của người nấy…
Thành trì vĩ đại nhất trên thảo nguyên Tây Âu cứ thế thất thủ trong một khoảng thời gian ngắn…
Trong công sự dưới lòng đất cực lớn, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đang lo lắng đợi ở đó với các đại thần.
“Đại hãn… hôm nay chiến dịch tấn công của địch có gì đó không đúng… sao tiếng nổ… lại lớn như thế… đáng sợ quá”.
“Sợ gì chứ? Dù thuốc súng của chúng có mạnh thế nào, chẳng lẽ còn có thể làm tường thành nổ tung được sao? Cùng lắm là phá hủy một phần, rất nhanh là có thể tu sửa được rồi, không cần lo…”
“Nhưng đại hãn… cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ bị vây khốn trong thành, không bao giờ ra ngoài được…”
“Ta không tin đám người đó sẽ ở mãi, chúng ta đã dự trữ rất nhiều lương thực, cứ dây dưa với chúng, dù thế nào ta cũng