Đại trướng Khoa Nhĩ Mạn.
Hốt Giác không tin vào mắt mình, ông ta đã nhận ra, trận chiến này từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ, đất nước của mình và Hoa Lạt Tử Mô chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, mà mục đích của Trung Nguyên, chính là tiêu diệt cả hai.
“Vương gia, khinh khí cầu người Trung Nguyên thả bom khắp nơi, chúng ta cũng bị ảnh hưởng, rốt cuộc là sao? Ngài phải mau bảo chúng ngừng đánh bom”.
Advertisement
Hốt Giác cười khổ: “Còn có thể là sao? Những kẻ Trung Nguyên phản bên này bán bên kia, đúng là vô sỉ cùng cực, chuyện đến nước này, tất cả đã chấm dứt, với tư cách là những chiến sĩ cuối cùng của Khoa Nhĩ Mạn, chúng ta nên chiến tử sa trường”.
“Vương gia…để ta cho người đưa ngài ra ngoài”.
Hốt Giác lắc đầu.
“Là tộc nhân vương thị Khoa Nhĩ Mạn, ta thề tận trung với Khoa Nhĩ Mạn, ta đã phản bội đại hãn, vì quyết định của hắn ta tổn hại đến bách tính, tất cả những gì ta làm đều chỉ muốn giữ lại một tia hi vọng cho Khoa Nhĩ Mạn, nhưng giờ, không còn cơ hội nào nữa…”
“Vương gia…Khải La Can Đạt vẫn còn, ngài có thể tới đó”.
“Khải La Can Đạt đã là thành trống, không cần liên lụy bách tính nơi đó nữa, ta hiểu rõ, mục đích từ đầu của người Trung Nguyên, không phải thủ cấp của ai cả, mà thứ chúng nhắm đến, chính là thảo nguyên Tây Âu, vì vậy, chúng sẽ không cho phép bất kì vương tộc nào tồn tại”.
“Vương gia…”
“Đem giáp của ta lại đây, Hốt Giác Mạc Nhĩ ta…phải bỏ mạng trên sa