Trận hình của quân địch dưới thành lập tức loạn cào cào.
“Cung thủ lên trước, bắn tự do”, Trình Phương Thạc nhân cơ hội hô to.
5000 cung thủ bắt đầu nhắm xuống quân địch dưới thành, ra sức bắn đi cung tên trong tay.
Âm thanh ‘Coong… coong…’ vang lên.
Quân địch dưới thành bắt đầu rút lui, cung thủ nhân cơ hội tăng tốc độ bắn, cuồi cùng sau khi kẻ địch để lại gần một nửa quân số bị tử thương liền rút lui khỏi trận địa, kẻ địch vẫn chưa chết hẳn trên trận địa nằm ở đó kêu rên thống khổ.
“Thất hoàng tử, dưới thành có hàng ngàn binh lính chưa chết, xử lý thế nào ạ?”, Trình Phương Thạc chạy tới hỏi.
Lãnh Thiên Minh không có quá nhiều do dự mà buông ra đúng một chữ ‘giết’.
Trong đại trướng tộc Hồng Mao, một người đàn ông mặt đầy râu nói với Phi Nhĩ Đức trên vị trí chủ tọa: “Đợt tấn công đầu tiên chúng ta đã tổn thất 5000 người, còn khiến chúng ta đứng trơ mắt ra nhìn những binh lính chưa chết bị bắn chết, việc này rất đả kích sĩ khí trong quân, ngài tốt nhất nhanh chóng điều chỉnh lại phương án tấn công đi”.
Phi Nhĩ Đức cười nói: “Thân vương Bỉ Đặc, ngươi hoảng cái gì, thành Kim An chẳng qua chỉ là nhận được tin tức biết chúng ta sẽ tới nên đã có chuẩn bị trước mà thôi, sở dĩ ta cho 1 vạn bộ binh tấn công trước là để tiêu hao vật tư của chúng, chúng ta có mấy chục vạn đại quân ở đây, ngươi còn sợ không hạ được một thành Kim An nhỏ bé sao?”
Trong thành Kim An, dân phu vừa được điều động tới tức thì đang giúp đỡ vận chuyển binh lính tử thương, bổ sung cung tiễn vật tư.
Lãnh Thiên Minh đang xem thống kê sau trận chiến vừa được Trình Phương Thạc gửi tới.
Tổng cộng thương vong 1250 người, tử vong 329 người, may mắn là ở trong thành nên thương binh có thể được cứu chữa kịp thời, với tình trạng hiện tại, thương vong này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Lãnh Thiên Minh đứng trước mặt những binh lính tử vong được thu thập lại, nói lớn lên với những binh lính còn sống: “Bọn họ đã hoàn thành sứ mệnh của