Lúc này, Lãnh Thiên Minh đi đến, quét mắt nhìn mọi người.
“Có lẽ sứ thần mười hai nước sắp đến rồi, mọi người nghĩ nên chiêu đãi bọn họ như thế nào đây?”
Advertisement
Tân Cửu nói: “Hoàng thượng muốn thật tốt hay thật tệ?”
“Trẫm cũng không chắc lắm, tốt quá không hay, mà tệ quá cũng không thích hợp.
Cho nên ta mới thương lượng cùng chư vị”.
Lãnh Hàn nói: “Hoàng thượng, thần cảm thấy… không cần quá rối rắm về việc này.
Trái lại, chúng ta có thể xem lần này là cơ hội và nghĩ cách để lôi kéo một vài quốc gia.
Chẳng phải cô nàng Y Lệ Sa Bạch kia muốn liên minh à, chúng ta cứ đối nghịch với nàng ta là được.
Thần tin tưởng với đức hạnh của đám người phương Tây này thì khó mà có chung nhận thức được”.
Lưu Bất Đắc cười nói: “Đúng vậy, ý này rất hay, nghe nói Pháp Lan Tây và Đức Ý Chí vẫn luôn bất hòa với Đại Bất Liệt Điên.
Chúng ta sẽ chăm chút hai nước đó một chút, còn về Đại Bất Liệt Điên thì… cứ tìm xó xỉnh nào đó cho bọn họ là được.
Những quốc gia khác thì nước nào thái độ tốt sẽ đối tốt, thái độ tệ thì thờ ơ một chút.
Tại sao chúng ta phải nhìn sắc mặt bọn họ chứ?”
Tân Cửu gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu Y Lệ Sa Bạch muốn lôi kéo mười hai nước đối phó chúng ta, vậy thì chúng ta cũng sẽ lôi kéo các quốc gia khác đối phó với nàng ta, đây chính là đạo đãi khách mà!”
Lãnh Thiên Minh suy tư trong chốc lát.
“Được rồi, vậy coi như sắp xếp xong, sau khi đón các sứ thần thì lập tức tách bọn họ ra, cố hết sức để bọn họ không chạm mặt nhau.
Kế đó cứ dựa theo tình hình mà tiếp đãi.
Đặc biệt có thể phát huy khả năng “mặt dày” của các ngươi cho thật tốt, đưa đám sứ