Thế nên không chỉ riêng đội mình mà còn yêu cầu phối hợp giữa các đội cũng cực kỳ cao, mọi người đều liều mạng huấn luyện, không dám qua loa dù chỉ một chút vì họ biết không chỉ muốn cho người phương Tây thấy mà nhiều hơn là để cho người dân và hoàng thượng xem.
“Vâng…”
Advertisement
Bên ngoài đại doanh Bắc Sơn, hơn ngàn thiết giáp chiến xa hình thái khác nhau đứng chỉnh tề ở nơi đó, vô số hỏa pháo và vũ khí chồng chất như núi, trên bầu trời là vô số khinh khí cầu cũng đang tiến hành diễn tập, thay đổi đủ các loại trận hình…
Khi Cảnh Phong Hà dẫn người chạy đến, đôi mắt nhìn chằm chằm, hùng vĩ quá rồi, chỉ sợ trên thế giới này không còn quốc gia thứ hai có khí thế bực này…
“Này… các ngươi là quân đoàn nào, có công hàm không?”
“Chúng ta là đội lính pháo binh của thành Thiên Khải, có công hàm…”
Sau khi binh sĩ kia nhận công hàm kiểm tra đối chiếu xong, nói.
“Được rồi, các ngươi mau vào đi, còn thiếu pháo binh các ngươi thôi đấy, cố lên…”
“Vâng, cảm ơn…”
Tại mé cuối phía tây của doanh địa rộng lớn, mấy chục khẩu pháo Thiên Hỏa Lưu Tinh đang lẳng lặng nằm đó, mà Cảnh Nhị Ngưu đang đứng ở bên cạnh hỏa pháo, thấy Cảnh Phong Hà đi đến, Cảnh Nhị Ngưu lập tức đi lên nghênh đón, khom người cúi đầu nói.
“Cảnh tướng quân…”
“Cảnh đại nhân đừng làm vậy, bây giờ ngươi là viện sĩ của Khoa Học Viện, sao ta có thể nhận đại lễ này”.
“Nếu như không nhờ Cảnh tướng