Trình Phương Thạc cười, đáp: “Đây đều là làm theo chỉ đạo của thất hoàng tử, thần chẳng qua chỉ hạ lệnh, nói vậy thì thiệt cho ngài quá”.
Tân Cửu bên cạnh nói: “Vừa nãy vi thần đã thăm dò qua, quân địch rút lui không ít, trong thời gian ngắn không thể tiến công lần nữa, chúng ta có thể tranh thủ thời cơ, có điều chiêu nào dùng được đều đã dùng, mà kẻ địch bị tổn thất hai lần lớn như vậy, lần tới e là sẽ liều mạng”.
Lãnh Thiên Minh khẽ gật đầu: “Không biết quân viện trợ đã tới chưa”.
Trong doanh trướng đại quân Bắc Lương, Lãnh Liệt Vương mấy ngày nay đã mất hết kiên nhẫn, thậm chí điên cuồng cướp bóc các bộ lạc đi qua, bao gồm vũ khí, lương thực, chỉ để lại người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, trong khoảng thời gian lập đông, không có thức ăn đồng nghĩa với mất mạng.
Một người truyền tin chạy vào, cấp báo: “Đại vương, không hay rồi, mấy ngày trước đô thành nhận được vô số tin cầu cứu từ ba thành Sùng An, Kim An và Tân Hoài”.
Lãnh Liệt Vương đứng dậy, xem xét bản đồ, các tướng quân xung quanh không ngừng bàn bạc.
“Còn có thư nào khác không?”
“Chỉ nhận được thư từ thành Kim An, bên trong nhắc tới việc thành Sùng An và Tân Hoài đã bị chiếm lĩnh, bách tính toàn thành bị giết hại, những người trốn thoát được đều chạy đến Kim An, hiện giờ có hơn mười năm vạn quân Hồng Mao đang tập hợp chuẩn bị tấn công thành Kim An, yêu cầu viện trợ cấp bách”.
“Mười năm vạn quân? Tộc Hồng Mao?”
Cả doanh trướng nổ tung.
“Sao có thể? Tộc Hồng Mao sao lại tấn công phương bắc, hai tộc chúng ta đã bao năm không xảy ra tranh chấp rồi”.
“Tộc Hồng Mao? Vậy tộc Hồ Lang đi đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Có phải họ nhìn nhầm không?”
“Đúng vậy, liệu có phải tộc Hồ Lang tiến vào phương bắc, bọn họ sợ đến ngây ngốc, không phân biệt rõ”.
“Im hết ngay”, Dụ Long quát lên: “Các người tưởng cả thành Kim An ngốc hay sao? Không phân biệt rõ kẻ địch là ai, bọn họ đã khẳng định là tộc Hồng Mao, vậy không cần