Tướng quân Đặng Ni Từ của Đức Ý Chí nói: “Khá lắm, hoàng đế bệ hạ của Đức Ý Chí ta còn đặc biệt nhờ ta hỏi thăm ngài, Đức Ý Chí của ta rất hi vọng có thể trở thành bằng hữu của nước Hoa Hạ”.
Advertisement
Các quốc gia cũng đồng loạt lên tiếng, tất nhiên toàn là lời dễ nghe, Y Sa Lệ Bạch nhìn cảnh tượng này mà cũng âm thầm tính toán.
Nếu nói các quốc gia này tới đây để biểu lộ thiện ý thì ma quỷ cũng không thèm tin, họ chỉ muốn nhìn xem tiểu hoàng đế này rốt cuộc có bản lĩnh lớn tới mức nào.
Nếu hắn chỉ là một hoàng đế đùa giỡn với đời, nàng ta tin rằng mười hai nước không thể nào không động lòng với lãnh thổ này, dù sao thì vị hoàng đế trẻ tuổi và đám đại thần luôn cười tươi hơn hớn này có thể lợi hại tới mức nào?
Lãnh Thiên Minh nghe xong lời phát biểu của đám đông mà mỉm cười: “Xem ra mười hai nước đều muốn kết thành liên minh với Hoa Hạ ta.
Nói thật lòng, ta cũng đang có ý này.
Ta vẫn luôn cảm thấy thế giới này nên giao cho quốc gia vĩ đại nào đó thống trị, nhưng nước Hoa Hạ ta năng lực có hạn, hiện giờ lãnh thổ của ta đã đủ rộng lớn rồi, không cần mở rộng thêm nữa, nhưng phương Tây của các vị thì khác, không gian phát triển rất lớn đấy… Hoa Hạ ta chú trọng nhất là nghĩa khí, nếu ai trở thành đồng minh của chúng ta, bất kể người đó muốn làm gì, năm trăm vạn đại quân Hoa Hạ sẽ dốc lòng ủng hộ…”
Các sứ thần của mười hai nước đều phải hít một hơi thật sâu.
Nếu nói quốc gia của họ không muốn xưng bá thế giới phương Tây thì đến chính họ còn không tin, nhưng hàng trăm ngàn năm nay, các quốc gia đánh tới đánh lui, về cơ bản bất phân thắng bại, Nhất là khi chính sách thực dân với nước ngoài bắt đầu, dã tâm chinh phạt lẫn nhau cũng càng lúc càng nhỏ.
Nhưng những lời của Lãnh Thiên Minh rõ ràng là đang nói