“Tướng quân Đặng Ni Từ, mọi chuyện trước kia là vì không có hi vọng, mọi người cũng chỉ vì vài tấc đất mà tranh tới tranh lui.
Bây giờ khác rồi, đây là cả thế giới phương Tây, lẽ nào các ông không thấy thèm thuồng?”
Đặng Ni Từ mỉm cười: “Công tước Áo Nhĩ Lương, bây giờ bàn bạc mấy chuyện này có vẻ còn sớm quá, cứ đợi người Trung Nguyên quyết định rồi nói tiếp…”
Advertisement
Khi mặt trời sắp lặn xuống núi, Lãnh Thiên Minh tới nơi ở của sứ thần Đại Bất Liệt Điên.
Khi còn ở thời kỳ Bắc Lương, nơi này vốn là một sơn trang dùng để tránh nóng, sau khi hai nước hợp nhất thì vẫn luôn bỏ không.
Lần này sứ thần mười hai tới thăm mới được sử dụng lại.
Bởi vì xung quanh sườn núi này trống huơ trống hoác nên được chia cho Đại Bất Liệt Điên thiếu thân thiện nhất.
Bên cạnh sơn trang là vách núi cao, xung quanh được sông Minh Hà bao quanh, bên dưới sườn núi là rừng cây rậm rạp, đúng là một hơi lý tưởng để tránh nóng…
Hàng vạn quân Hắc Kỳ nhanh chóng bao vây ngọn núi này, đường lên núi được quân đội phong tỏa.
Lãnh Thiên Minh dẫn theo hàng trăm cấm quân lên đó, bởi vì đột nhiên tới thăm mà không báo trước nên cấm quân không nghĩ đến chuyện sẽ có mai phục, nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra…
Sau khi thống lĩnh Lý Tứ của cấm quân tiến vào thông truyền, thân vương Tô Đan chạy ra, cúi người vái chào.
“Tham kiến hoàng đế bệ hạ, thật sự rất vinh hạnh khi được người đích thân tới thăm hỏi.
Nữ vương bệ hạ cũng luôn mong chờ người tới thăm”.
“Ta biết suy nghĩ của các ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, nếu nữ vương của các ngươi thực sự đang ở đây, Hoa Hạ sẽ bảo vệ an toàn cho nàng ta, nhưng nếu các ngươi dám bỡn cợt, đừng trách ta không khách sáo”.
Thực ra từ khi thân vương Tô Đan nói nữ vương cũng theo phái đoàn tới Trung Nguyên, Lãnh Thiên Minh đã không nghi ngờ gì.
Thân vương Tô Đan đâu phải kẻ