“Hoàng thượng...hoàng thượng...một tiếng trước ngài ấy đến trang viên sứ thần Đại Bất Liệt Điên, không ngờ...có thích khách mai phục...hoàng thượng...nhảy xuống sông Minh Hà, không thấy tung tích...”
“Đậu má...cấm quân và hộ vệ ở đâu?”
Advertisement
“Hơn trăm cấm quân chết hơn nửa, hộ vệ bị chặn dưới núi, khi lên đến nơi đã muộn...”
Tân Cửu lúc này không cả mặc quần, nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó tự vả vào mặt mình một cái, khiến cho những người xung quanh sợ hết hồn.
“Tân đại nhân, ngài phải mau chóng ra quyết định”.
“Lập tức đến Trung Thư Viện, điều động toàn bộ đội thị vệ trong thành, tìm kiếm quanh sông Minh Hà, phong tỏa nơi xảy ra sự việc, ai cũng không được vào, lập tức giăng lưới chặn sông...lập tức khống chế tất cả sứ thần nước ngoài trong thành, không cho tiếp xúc với ai, lập tức phong tỏa bốn cổng Thiên Khải, đồng thời điều động quân đội bên ngoài tiến vào phòng thủ thành, lập tức thông báo cho tất cả các vị đại nhân Trung Thư Viện, cấp tốc tập trung...lập tức thông báo cho các tướng quân, nắm giữ quân phù, khống chế những người nắm giữ binh quyền”.
“Sau đó cho người vào cung báo cáo tình hình với hoàng hậu, thỉnh hoàng hậu tạm thời chủ trì đại cục...tất cả mọi việc, trừ những người có liên quan, đều phải giữ bí mật, ai dám để lộ tin mật giết không tha...”
“Rõ...”
Rất nhanh, gần hai mươi vạn quân thủ thành Thiên Khải đã lao đi như vũ bão, tập trung tại bờ sông Minh Hà, cả hoàng cung hỗn loạn, bốn vị nương nương gấp gáp đến Trung Thư Viện, lúc này, các đại thần tâm phúc cũng đã ở đây.
Hiên Vũ Ngọc Nhi nổi nóng quát: “Chuyện gì thế này? Thành Thiên Khải tại sao lại có thích khách? Cấm