Cho nên Lãnh Thiên Minh ngay lập tức lệnh cho La Trung dẫn dắt chủ lực hải quân tiến về Ấn Độ, còn đặc biệt dặn dò chỉ diệt chiến hạm không giết người, đây là phẩm đức vô cùng lương thiện...!
Đến khi đại quân do Thổ Chân Danh Phá thống lĩnh đến eo biển Phổ Nhĩ Nạp Nhĩ, binh lính còn sống sót nói cho hắn ta biết, cả hạm đội đã toàn quân bị diệt, Thổ Chân Danh Phá suýt chút nữa là ngất xỉu.
“Chuyện là thế nào?”
Advertisement
“Là người Trung Nguyên, người Trung Nguyên lén tập kích hạm đội của chúng ta”.
“Đáng ghét...!đám người Trung Nguyên vô liêm sỉ này, nói một đằng làm một nẻo, không phải nói sẽ không tấn công chúng ta sao? Vô liêm sỉ...!quá vô liêm sỉ rồi...”
“Tướng quân, đại quân của vương triều Khổng Tước đã đuổi đến rồi, chúng ta làm thế nào đây?”
“Ta làm sao biết được...”
Lúc này binh lính may mắn sống sót đó lấy ra vài cuốn sách.
“Tướng quân...!đây đều của người Trung Nguyên để lại...”
Thổ Chân Danh Phá phẫn nộ nhận lấy mấy cuốn sách, chỉ thấy bên trên đều viết bằng tiếng Phù Tang.
...!
Nước Hoa Hạ, thành Thiên Khải, câu lạc bộ Vạn Quốc.
Trong một căn phòng tiếp khách xa hoa, Cổ Bách Vạn đang ngồi ở đó chửi đổng, đợi khách của ông ta tới, quản gia bên cạnh đi tới.
“Lão gia, đừng chửi nữa, uống chút nước đi...!ngài chửi hoàng thượng như vậy để người khác nghe được sẽ xảy ra chuyện lớn đó”.
“Ta khinh...!tên sói mắt trắng nà, ban đầu ở Biện Lương ta nên trốn thật xa, mấy năm nay hắn đã không ít lần