Trong những ngày qua, ngày càng nhiều thường dân gia nhập đội quân thủ thành, nam tử trên mười sáu tuổi được giữ lại, những người khác bị đuổi về, cộng thêm năm ngàn quân do Mộ Phá đưa tới, số lượng quân thủ thành đã vượt qua ba vạn người.
Bởi vì Trình Phương Thạc ra đi, Lãnh Thiên Minh đã cho Mạc Nhị Cẩu đảm nhiệm chủ tướng giữ thành, Mộ Phá chịu trách nhiệm chỉ huy.
Chiến tranh cứ thế kéo dài hơn nửa tháng, hôm nay, khi Lãnh Thiên Minh đang dùng bữa, Giáp Tử Ất bỗng nhiên chạy vào.
“Lão Giáp, sao thế? Xưởng công binh không xảy ra chuyện gì chứ”, Lãnh Thiên Minh hoang mang hỏi.
“Đừng gấp…đừng gấp, thất hoàng tử, lần này có thể coi là tin tốt”, Giáp Tử Ất đáp.
“Có thể coi là tin tốt?”
“Chính là thứ bom đạn biết bay ngài bảo thần chế tạo, thần thấy khá ổn rồi, mặc dù độ chính xác chưa cao, nhưng ít nhất điều khiển được phương hướng”, Giáp Tử Ất nói.
“Thật ư? Không giống phong cách của ngươi chút nào, chuyện gì chưa chắc chắn ngươi tuyệt đối sẽ không báo cáo đâu”.
Giáp Tử Ất cười, đáp: “Đã đến nước này, còn chắc hay không chắc nữa chứ, sắp mất thành tới nơi, còn ai quan tâm thần làm được hay không, cứ thử trước rồi tính”.
Lãnh Thiên Minh cười cười: “Đúng thế đấy”.
Khi Lãnh Thiên Minh nhìn thấy “bom đạn biết bay” mà Giáp Tử Ất nói, có thể nói là bất ngờ đến ngỡ ngàng, hắn chỉ trình bày đại khái về ý tưởng, Giáp Tử Ất lại thật sự làm được y vậy.
Một đầu đạn bằng sắt được gắn vào một quả pháo hoa cỡ lớn.
“Đỉnh đấy, Giáp Tử Ất, giống hệt mô hình”, Lãnh Thiên Minh tán thưởng.
“Đều là nhờ đầu đạn bằng sắt mà ngài thiết kế, có thể chứa lượng lớn thuốc súng mà không bị ảnh hưởng, không giống như