Bách tính xung quanh đồng thanh hô lên, sau đó ngày càng nhiều người tập trung đến đây.
“Mau nhìn kìa, đó là anh hùng Bắc Lương chúng ta, thất hoàng tử…”
“Thất hoàng tử, hoan nghênh ngài trở lại…”
Sự nhiệt tình của bách tính đô thành khiến Lãnh Thiên Minh kinh ngạc, không ngờ tin tức truyền đi nhanh như vậy, hắn chỉ có thể chắp tay biểu thị cảm ơn với mọi người.
Rất nhanh sau đó, nhóm người tập trung ngày một đông đã chặn đứng lối đi trên đường.
“Tránh ra, tránh ra, có gì hay ho mà xem…”, một âm thanh vang lên, người nói chính là chỉ huy tuần tra đô thành, Hình Khang, bách tính nhìn thấy hắn ta đều sợ hãi lùi lại.
“Xí, không phải thất hoàng tử đây à? Sao lại quay lại rồi, không lẽ là hoài niệm ngày tháng xưa ở đô thành?”, Hình Khang cười nói.
Lãnh Thiên Minh khó hiểu nhìn Hình Khang, hắn đâu có quen biết người này, sao giống như đến gây sự thế.
“Ngươi là ai?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Hình Khang cười lớn, đáp: “Ha ha, không nhận ra ta à, tại hạ chỉ huy tuần tra đô thành, Hình Khang, trước đây từng đi săn cùng nhị hoàng tử ở núi Tuyết Long, ta từng gặp ngài vài lần, ấy…không đúng, lúc đó thất hoàng tử luôn đứng ngoài cửa, khó trách không nhận ra ta”.
Lãnh Thiên Minh không thay đổi nét mặt: “Hừ, ta không hứng thú với ngươi, hà cớ cản đường ta”.
Hình Khang tiếp tục nói: “Thất hoàng tử, ngài xem ngài nói kìa, rõ ràng là ngài khiến cổng đô thành tắc nghẽn, ta là tuần