Lãnh Thiên Minh trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, mặc kệ bọn họ có nghe hiểu hay không, mấy ngày nay hắn đều nghiên cứu bản đồ, phát hiện sau khi đánh bại Hồ Lang, ranh giới giữa Bắc Lương và Đại Lương đã vươn ra phía nam Sơn Đông, Hà Nam, Thiểm Tây, cũng tức là những nơi thích hợp phát triển, nhưng vì dòng máu dân du mục của người Bắc Lương, họ vẫn luôn phát triển ở các vùng gần thảo nguyên phương bắc, thật sự quá lãng phí đất đai.
Lãnh Thiên Minh nói xong, không chỉ mọi người trong đại đường, đến cả Lãnh Liệt Vương cũng mơ hồ nhìn hắn…
Sau một quãng ngắn im lặng, Tề Dung đã lên tiếng: “Thất hoàng tử, phát triển kinh tế, gia tăng nhân khẩu, chỉnh đốn quân đội mà ngài nhắc đến, vi thần vô cùng đồng tình, chỉ là không biết hải quân có tác dụng gì? Còn cả Phủ Thuận, Thanh Đảo là nơi nào? Sơn Đông, Hà Nam, Thiểm Tây là nơi nào?”
Lãnh Thiên Minh ngẩn người: “Thôi xong, những địa danh đó hiện giờ không gọi như vậy, đây đều là lãnh thổ vừa cướp được từ Hồ Lang, hai ngày nay ta nghiên cứu bản đồ, không biết gọi như thế nào, trong vô thức liền lấy kiến thức từ kiếp trước về gọi, làm sao bây giờ?”
Ngũ hoàng tử bên cạnh không kiềm được, bật cười lớn: “Lão thất, có phải đệ đánh với tộc Hồng Mao xong lú lẫn luôn rồi, triều đình còn chưa quy hoạch, đệ đã đặt xong tên cho các vùng đó? Ha ha…”
Lãnh Thiên Minh nghe vậy, căng da đầu đáp: “Vẫn là ngũ ca hiểu đệ, những tên gọi đó, đúng là do đệ rảnh rỗi hai ngày nay nên đã đặt cho chúng”.
Ngũ hoàng tử im bặt…
Lãnh Liệt Vương đột nhiên lên tiếng: “Lấy bản đồ ra đây, thất hoàng tử, chỉ cho ta những vùng con vừa nhắc đến”.
Lãnh Thiên Minh chỉ đành tiếp tục chỉ ra cho Lãnh Liệt Vương, sau khi đánh dấu xong, cả đại sảnh lập tức trở nên huyên náo, tiếng nghị luận không ngừng.
Nhị hoàng tử: “Sơn Đông, Hà Nam mà đệ đánh dấu, đều nằm sát Đại Lương, chưa nói đến vấn đề an toàn, ví dụ như vùng Sơn Đông này, trước giờ là nơi cướp bóc, lưu dân tập trung, di dời nhân khẩu đến đó, chẳng phải phiền toái hay sao?”
Lãnh Thiên