Có đôi khi, con người vốn là như vậy, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.
Sau khi buông hai người bọn họ ra, rốt cuộc Lãnh Thiên Minh cũng khóc ồ lên: “Tiểu Lan, Tiểu Tuyết, đói chết ta rồi… hu hu…”
Ngay sau đó, hắn ngấu nghiến ăn như hổ đói, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Như Tuyết cùng Tuyết Sơn hổ thì tò mò hỏi: “Tiểu Tuyết, cô cùng Tuyết Sơn hổ thế này cũng… thật phong cách nha!”
Tiểu Lan đứng bên cạnh nói: “Thất hoàng tử, còn không phải vì ngài à, lệnh cho chúng ta dời toàn bộ thành, lúc ban đầu còn đỡ, nhưng khi tiến vào nơi mà ngài nhắc đến, khắp nơi đều là lưu phỉ cùng với dân chạy nạn.
Hai mươi ngàn Hắc Kỳ Quân trông trước trông sau, có một lần mấy cô nương bị cướp đi trên đường lên núi, kỵ binh vốn đuổi không kịp.
Tình thế cấp bách, Mộ tỷ tỷ bèn thả Tiểu Hoa trong xe ra, may mà Tiểu Hoa cùng tỷ ấy tâm ý tương thông, nó chịu để tỷ ấy cưỡi trên người, một đường đuổi theo.
Ngài không biết đâu, khi đó Mộ tỷ tỷ cùng Tiểu Hoa thật sự rất lợi hại, Tiểu Hoa nhảy một phát vọt thẳng lên vách núi, nó rống to khiến cho đám lưu phỉ kia bị hù chết khiếp… ha ha…”
“Tiểu Hoa?”
“Tiểu Hoa là tên mà ta đặt cho Tuyết Sơn Hổ, nó cũng rất thích cái tên này, chuyến này may mà có nó giúp chúng ta dò xét bốn phía, che chở đội ngũ.
Lúc ban đầu có rất nhiều người sợ hãi nó, nhưng về sau, mọi người đều yêu thích Tiểu Hoa”, Mộ Như Tuyết cười nói.
“Ha ha… Tên nghe oai thật…”, Lãnh Thiên Minh ganh tị nhìn Tuyết Sơn hổ, thầm nghĩ: “Không biết ta có nên cưỡi một phát hay không nữa, ngẫm lại đã thấy thích rồi!”
Khi dân chúng thành Thanh Châu nhìn thấy 30 vạn người vừa đến tỏ thái độ sùng bái Lãnh Thiên Minh như thần linh thì trong lòng họ càng thêm vững tin.
Dần dần, họ không còn cảm thấy sợ nữa, rất nhiều dân chúng cũng chủ động tham gia trợ giúp đội ngũ tu sửa phòng ốc, vận chuyển hàng hóa.
Toàn bộ thành Thanh Châu lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng vui vẻ, hòa thuận, điều này khiến