Hoàng Kim Bàng Giải đột
nhiên tấn giai, mà Lỗ gia có Viêm Long phó kiếm trấn tràng, vô luận gặp
được cái nào, hai người Liễu Thanh Mạn cũng khó có khả năng đạt thành
mục đích, tự nhiên chỉ có buông tha cho, trở về chuyển cứu binh, nói
không chừng còn có một khả năng vãn hồi.
BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!
Lâu công không được, lại để cho Hoàng Kim Bàng Giải giận dữ, không ngừng động lên hai cái kìm lớn, trên thân bao phủ lấy sương mù mờ mịt như
huyết.
XÍU...UU!!
Hung vật khổng lồ này rõ ràng sử dụng ra không gian thuấn di, vô cùng
nhanh mà xuất hiện ở sau lưng Lỗ Đông Quân, kìm trái kẹp ra, chỉ thấy
một mảnh thần huyết vẩy ra, Lỗ Đông Quân lập tức bị cắt thành hai đoạn!
- Ah…
Lỗ Đông Quân phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, mặc dù nói chỉ cần
một đám thần hồn tồn tại, cho dù là Thần hạch sụp đổ cũng có thể dùng
loại thuật bí như Luân Hồi pháp kèm ở trên thân người đồng tộc đoạt xá
trọng sinh, thế nhưng dù sao kia cũng là thân thể của người khác, dù như thế nào cũng không thể bằng thân thể của mình a!
Bị cứ thế mà cắt bỏ thành hai đoạn, nội tạng kéo đi ra, thần huyết phun trào, cái này là đau đớn bực nào?
Nửa thân thể trên của Lỗ Đông Quân dùng hai tay đẩy mà bắn lên, một nửa
thân dưới thì là hai chân đạp một cái. Đằng không bay lên nghênh hướng
nửa người trên, muốn một lần nữa tụ hợp lại, cái này so với ngưng luyện
nửa người lần nữa, tiêu hao sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Bang bang!
Song kìm của Hoàng Kim Bàng Giải lại vung, Lỗ Đông Quân nguyên bản cắt thành hai đoạn lúc này biến thành bốn phần!
- Ah, ah!
Lỗ Đông Quân khóc thét liên tục, chỉ là nhiều thần huyết huy sái như
vậy, cũng đầy đủ để cho hắn ở vạn năm kế tiếp chỉ có không ngừng ân cần
săn sóc bản thân đến khôi phục tiêu hao khủng bố này.
- Đầu hung vật này đang đùa bỡn chúng ta!
Liễu Thanh Mạn đột nhiên dừng tay, trong ánh mắt hiện lên một vẻ sợ hãi mãnh liệt.
Liễu Bách Cương thì sững sờ:
- Hung vật như thế, linh trí chưa khai mở, sẽ có cách nghĩ như vậy sao?
- Mèo chó thế gian đồng dạng không mở linh trí, nhưng mà vẫn trêu đùa
con chuột tìm niềm vui, huống chi là tồn tại cấp bậc Sơ Vị Thần này!
Tiếng nói của Liễu Thanh Mạn mang theo một tia run rẩy.
Nếu thật là như thế, vậy nói rõ trước đó Hoàng Kim Bàng Giải căn bản
không có vận dụng toàn lực, cho bọn hắn biểu hiện giả dối như có thể lực địch! Mà một kích liền trọng thương Lỗ Đông Quân, cái này là uy năng
khủng bố bực nào?
Bọn hắn trốn được sao?
- Các ngươi còn thất thần sao, nhanh công kích, để cho Thất ca có thời gian gầy dựng lại thần thể!
Lỗ Nhĩ Dương hướng về phía hai người Liễu gia hét lớn.
Hai người Liễu Thanh Mạn liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong tay bỗng nhiên
tăng lực, hai kiện Sơ Thần Khí lập tức bộc phát ra uy năng cường đại,
sau đó… bọn hắn quay đầu bỏ chạy.
XÍU...UU!!
Thân hình Hoàng Kim Bàng Giải lóe lên, hai cái kìm đồng thời chém ra, hướng về hai người Liễu gia cắt tới.
PHỐC, PHỐC!
Hai luồng thần huyết vẩy ra, hai người Liễu Thanh Mạn cũng đồng thời
chịu khổ chém ngang lưng, biến thành bốn thân thể cắt đứt, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Vô Địch! Tuyệt đối cùng giai vô địch!
Phải biết hai người Liễu gia đều nắm lấy một kiện Sơ Thần Khí, lại căn
bản không có thể phát huy ra một chút tác dụng trấn nhiếp, vậy Hoàng Kim Bàng Giải đến tột cùng nắm giữ bao nhiêu đạo pháp tắc, thật không ngờ
cường thế như thế!
BOANG...! BOANG...!
Hoàng Kim Bàng Giải kẹp lại song kìm, cũng không có làm tiếp công kích,
tựa hồ lộ ra sự cường đại của mình, lại tựa hồ cấp cho mọi người áp lực
càng lớn.
Hai người Đạt Hiếu đồng thời rút lui một bước, trên mặt có sợ hãi thật lớn.
Ai có thể nghĩ đến, Hoàng Kim Bàng Giải vốn nên là con mồi rõ ràng trở
nên đáng sợ như thế, lập tức đem nhân vật chuyển đổi! Bọn hắn thắng,
cũng không giết chết Hoàng Kim Bàng Giải, thế nhưng mà song phương đổi
vị trí, Hoàng Kim Bàng Giải sẽ bỏ qua bọn hắn sao?
Sẽ không, nghĩ đến bọn hắn sở tác sở vi, đầu hung vật này hiển nhiên chỉ vô tình giết chết bọn chúng! Hơn nữa còn không phải thống khoái giết
chết, mà là hành hạ đến chết!
Tuy là tu vi Sơ Vị Thần, thế nhưng mà đối mặt một địch nhân căn bản
không có khả năng chiến thắng, bọn hắn cũng chỉ còn lại có hàn ý vô
tận, đệ tử xuất thân đại gia tộc cuối cùng là thiếu vài phần cứng cỏi, không ngừng run rẩy, không ngừng lui về phía sau.
Thậm chí, thối lui đến trước mặt mấy người Lâm Lạc vẫn còn không tự biết.
- Này, các ngươi lui về phía sau là sao, nhanh đi đánh ah!
Đường Điềm bất mãn nói.
- Phải phải, như thế nào có thể bỏ dở nửa chừng, bản Ma Vương đại nhân đang xem đặc sắc đây này!
Sư Ánh Tuyết cũng âm dương quái khí nói.
Nếu như không phải có Hoàng Kim Bàng Giải cái đại uy hiếp này, hai người Đạt Hiếu tất nhiên sẽ giận tím mặt, rõ ràng coi bọn hắn là xiếc khỉ!
Thế nhưng mà đối mặt một địch nhân vô cùng đáng sợ, lại để cho bọn hắn
chỉ còn lại có sợ hãi, ngay cả cãi lại cũng đã quên, tiếp tục lui, lui,
lui!
XÍU...UU!!
Hoàng Kim Bàng Giải đem Lỗ Đông Quân, hai người Liễu gia tháo thành tám
khối, lại thủy chung không có tiêu diệt thần hồn của bọn hắn, để cho bọn hắn kéo dài hơi tàn, nhưng lại thống khổ không chịu nổi. Nhưng hiển
nhiên nó không có quên còn có mấy con mồi khác, lúc này vung vẩy lấy kìm lớn hướng bọn người Lâm Lạc đánh tới.
Nguyên bản, mục tiêu của nó hẳn là hai người Đạt Hiếu, nhưng ai bảo hai
người này đều chạy trốn tới phía sau bọn người Lâm Lạc, khiến cho Hoàng
Kim Bàng Giải đến một mẻ hốt gọn, kìm lớn thẳng đến tất cả mọi người.
Lâm Lạc bất đắc dĩ thở dài, hắn nguyên bản tính toán xem hết trò hay lại tới thu thập tàn cuộc, nhưng những người kia sao lại đui mù tự mình
tiễn đưa lên chứ?
Thân hình hắn lóe lên, xuất hiện ở trước kìm cua, sau đó duỗi ra hai tay chống đỡ cái kìm, đem xu thế tiến lên của cái kìm ngăn trở, thậm chí
chấn ngược Hoàng Kim Bàng Giải lại.
BOANG...!
Hoàng Kim Bàng Giải kẹp lấy cái kìm, cái này vốn chính là vũ khí cường
đại nhất của nó, Lâm Lạc rõ ràng còn chủ động đưa thân đi vào, đây
không phải muốn chết sao?
Hai tay của Lâm Lạc căng ra, toàn lực đối kháng kìm cua buộc chặc.
Cái kìm… dừng lại!
Hai mắt của Lâm Lạc xiết chặt, lực lượng của con cua này thật đúng là đáng sợ, gần kề chỉ kém Vệ Thập Thất một chút.
Tám đạo pháp tắc cùng tu!
Trách không được dưới một kích liền chém ngang lưng Lỗ Đông Quân, quét
ngang Liễu Thanh Mạn, Liễu Bách Cương cộng thêm hai thần khí cũng là dễ
như trở bàn tay, tám pháp cùng tu tuyệt đối là cùng giai vô địch, ít
nhất phải đồng thời đến trên trăm mới có thể cùng nó đối kháng.
Hơn nữa, quái vật kia cho Lâm Lạc một loại cảm giác phi thường cổ quái,
tuyệt không dừng lại ở tám đạo pháp tắc cùng tu đơn giản như vậy, mà đổi thành một loại khí tức vô cùng tà ác!
- Mở!
Lâm Lạc hét lớn một tiếng, bạo lực cuốn động, kìm trảo lại bị hắn sinh
sinh tách ra, bị hắn một tay nắm bắt một kìm cua, ở bên trong một mảnh
thần huyết bay lên, con Hoàng Kim Bàng Giải kia cũng nhấp nhô lấy tròng
mắt, tám cái chân tề động rút lui như bay, đau đến trong miệng nó chảy
bọt trắng như điên.