Theo Nhạc Minh Huy suy nghĩ
lão tử của hắn là cửu tinh thần vương, lão tử của lão tử hắn là thiên hạ chí tôn, như vậy hắn cần sợ ai? Cần kiêng kỵ ai? Hiện tại đem lão tử
dời đi ra, chỉ cần chí tôn không hiện, như vậy còn có chuyện gì mà lão
tử hắn không thể giải quyết?
Nhạc Tử Thạch phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Lạc, dần dần biến thành lãnh khốc, nói:
- Vì sao ngươi phải khi nhục con ta?
Lâm Lạc cười ha ha, nói:
- Con của ngươi là lục tinh thần vương, cao hơn ta tới hai cảnh giới, cuối cùng là ai khi dễ ai?
Việc này…
Nhạc Tử Thạch nhất thời cứng họng, lục tinh thần vương đánh tứ tinh thần vương, thua đã là vô cùng nhục nhã, còn không biết xấu hổ đi tìm người
ra mặt? Nhạc Minh Huy không biết xấu hổ, hắn còn cần mặt mũi ah, bằng
không chẳng phải là muốn bị môn hạ của sáu chí tôn khác cười chết.
- Cha, khẳng định là hắn dùng thủ đoạn gì không thể để người nhận ra, nếu không một tứ tinh thần vương làm sao áp chế được con!
Nhạc Minh Huy vội vàng bát nước bẩn lên người Lâm Lạc.
- Hừ, ngươi đã dùng thủ đoạn dơ bẩn khi dễ con ta, cũng đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ!
Nhạc Tử Thạch quả nhiên cưng chiều đứa con trai này vô cùng, lập tức lấy cớ này phát tác, cũng không quản cái cớ kia có đáng tin cậy hay không!
- Chậc chậc, Nhạc gia đều là loại người không nói lý lẽ đến vậy sao?
Nguyệt Nguyệt đong đưa bờ mông đầy đặn đi ra, bộ dáng phong tao dễ
thương đừng nói là Nhạc Minh Huy nhìn thấy nước dãi chảy ròng, ngay cả
Nhạc Tử Thạch cùng Nhạc Thường Côn đều tâm động, làm bọn họ không khỏi
nghĩ lung tung trong lòng.
- Mỹ nhân, mông của nàng đúng thật là tròn…ah!
Nhạc Minh Huy tính háo sắc, nhất thời liền mở miệng ba hoa với Nguyệt
Nguyệt, nhưng không nghĩ tới lời còn chưa nói hết đã bị Nhạc Tử Thạch
quạt một bạt tai.
Một tát kia không đau nhưng làm Nhạc Minh Huy vô cùng ủy khuất, nói:
- Cha, sao cha lại đánh con!
- Nguyệt thế muội, tiểu nhi bị sủng nịch hư hỏng, không hiểu quy củ, xin hãy tha thứ!
Nhạc Tử Thạch vội vàng thay mặt đứa con giải thích.
Mẹ nó, đây chính là ái đồ của Hỏa Linh chí tôn! Vị chí tôn kia không có
con cháu, lại không thân với Hỏa gia, đối đãi Nguyệt Nguyệt còn hơn con
ruột của mình, đừng nói là đời thứ ba như Nhạc Minh Huy, cho dù là Nhạc
Tử Thạch cũng không dám nói ra lời bất kính đó!
Nhạc Minh Huy không khỏi há hốc mồm, không nghĩ tới một vưu vật tao mỵ
tận xương như thế lại làm cho lão tử của hắn phải thận trọng đối đãi như vậy! Tuy rằng hắn hung hăng càn quấy, nhưng không phải đồ đần, nếu
không làm sao tu luyện đến cảnh giới Thần Vương?
- Còn không xin lỗi Nguyệt thế muội!
Nhạc Tử Thạch vỗ lên đầu Nhạc Minh Huy một cái.
- Phải phải…xin lỗi!
Nhạc Minh Huy cũng không dám tranh luận cùng lão tử của hắn, tuy rằng
trong lòng không muốn nhưng miệng vẫn ăn mềm, nhưng khi hắn cúi đầu
trong mắt lại lóe lên vẻ oán độc.
Nữ nhân kia lại có được thực lực gì mà được lão tử hắn phải thận trọng
đối đãi, tám phần là bồi chí tôn lên giường ngủ mới sinh ra thân phận!
Phi, nhìn nàng cũng khiến cho hắn muốn đem xuân dược nhét cho nàng ăn,
không đem bờ mông vểnh cao của nàng đâm nát thì không bỏ qua!
Loại hoàng tử thiếu gia bị làm hư căn bản không biết e ngại là vật gì,
trời sập xuống đều có lão tử của hắn đỡ lấy, Kim Nguyên chí tôn còn phải sợ ai? Không phải chỉ là chơi nữ nhân sao?
Nhạc Tử Thạch không biết tính toán trong lòng đứa con, nếu không hắn
phỏng chừng phải hoảng sợ đến hồn phi phách tán. Hắn ha ha cười nói:
- Nguyệt thế muội, cấp tiểu huynh một mặt mũi, kẻ này làm bị thương con ta, tiểu huynh cần đòi một công đạo!
- Hừ, muốn cùng đại phôi đản so chiêu, trước tiên phải đi qua cửa ải của bổn ma vương!
Sư Ánh Tuyết lập tức nhảy đi ra, chắn ở trước mặt Lâm Lạc, ưỡn ngực:
- Nữu nữu chính là phụng lệnh của tỷ tỷ đại nhân phải bảo vệ đại phôi đản!
- Liễu thế muội, việc này không quan hệ tới Loạn Không nhất mạch, xin đừng nhúng tay!
Nhạc Tử Thạch đồng dạng không dám trách móc Sư Ánh Tuyết, so với việc
Nguyệt Nguyệt giống như con gái của Hỏa Linh chí tôn, Sư Ánh
Tuyết lại
là hàng thật giá thật!
Hơn nữa con cháu của Loạn Không nhất mạch rất hiếm, dưới chí tôn chỉ có một đồ đệ một con gái, tự nhiên càng thêm hiếm quý.
Chi!
Tay phải Liễu Bán Yên lập tức làm pháp tắc hóa kiếm, ngay trên mặt đất đã kim chúc hóa vạch ra một đạo vết kiếm thật sâu:
- Nhạc thế huynh nếu bước qua đạo tuyến này, chính là muốn cùng Loạn Không nhất mạch thành kẻ địch!
Khí phách!
Chạy tới bí cảnh Nhạc gia, không ngờ còn lớn tiếng làm chủ!
Sắc mặt Nhạc Tử Thạch lập tức biến thành âm trầm, dù gì hắn cũng là con
trai của chí tôn, từ thân phận song phương mà nói không có gì khác nhau. Mà hắn đã ăn nói khép nép đánh tiếng trước tiên, đối phương lại vì một
tiểu tử tứ tinh thần vương đã muốn cùng hắn là địch!
- Lời của Liễu muội muội chính là lời của tỷ tỷ, Nhạc thế huynh phải suy nghĩ thật kỹ nha!
Nguyệt Nguyệt cười duyên khanh khách, bộ ngực nhất thời phập phồng như ba đào mãnh liệt, làm ánh mắt người nhìn đăm đăm.
- Hải tộc cũng thế!
Hư Hải Quỳnh vội vàng đứng ra tỏ thái độ.
Ahhh, tiểu tử kia chẳng lẽ tu luyện đạo thuật am hiểu cách câu dẫn nữ
nhân, vì sao được cả ba quý nữ đều nguyện ý vì hắn không tiếc cùng Kim
Nguyên chí tôn nhất mạch khai chiến?
Hải tộc người đông, huống hồ Hư Hải Quỳnh cũng không phải hậu đại trực
hệ của Băng Tinh Long Hoàng, không nói tới nàng nhưng Liễu Bán Yên cùng
Nguyệt Nguyệt thì hoàn toàn có thể đại biểu hai vị chí tôn kia nói
chuyện!
Trong khi Kim Nguyên chí tôn lại có nhiều con cháu, mặc dù Nhạc Tử Thạch là một trong những đứa con xuất sắc nhất nhưng cũng chỉ là một trong,
còn chưa có tư cách đại biểu ý chí của Kim Nguyên chí tôn.
Khơi mào lửa giận của ít nhất hai đại chí tôn, Nhạc Tử Thạch dám sao?
- Cha…
Nhạc Minh Huy đối với tính tình của lão tử mình vẫn có điều hiểu biết,
biết Nhạc Tử Thạch đã có ý lùi bước, vội vàng kêu một tiếng.
Nhạc Tử Thạch nhướng mày, nói:
- Một khi đã như vậy, cứ để Minh Huy cùng hắn đánh một trận, công bình một trận chiến!
Nhạc Minh Huy lập tức sợ run cả người, tuy rằng hắn oán hận Lâm Lạc
nhưng đồng dạng cũng sản sinh nỗi sợ hãi thật sâu với hắn, làm sao dám
cùng hắn một trận chiến, đây không phải tìm đánh sao? Nhưng Nhạc Tử
Thạch lập tức tiến đến bên tai của hắn, nói:
- Đợi cha dùng huyết mạch truyền thuật, tạm thời tăng lên cho con tu vi hai cảnh giới!
Nhạc Minh Huy lập tức yên lòng.
Nếu đề thăng lên hai cảnh giới là có thể đạt tới bát tinh thần vương,
cho dù Lâm Lạc có nghịch thiên cũng chỉ là tứ tinh thần vương, làm sao
đối kháng nổi bát tinh thần vương? Món nợ này hắn có thể tự mình đòi trở lại.
- Cẩn thận có trá!
Liễu Bán Yên thấp giọng nhắc nhở Lâm Lạc.
Lâm Lạc không khỏi cười nói:
- Quan tâm ta như vậy?
Gương mặt ngọc của Liễu Bán Yên nhất thời đỏ lên, hừ một tiếng xoay mặt sang nơi khác:
- Lười quản ngươi chết sống!