Khí lực của hắn mạnh mẽ hơn lúc trước gấp mười lần!
Hơn nữa ánh mắt của hắn rũ xuống, chỉ thấy trong thất thải thần huyết lại có thể súc tích ra được một tia cửu thải quang mang.
Sư Ánh Tuyết cùng Tinh Vô Ngân là hậu nhân của chí tôn, huyết thống đều
lưu động cửu thải thần huyết, mà bây giờ Lâm Lạc có được bổn nguyên pháp tắc cũng đi tới một bước này, ý nghĩa hắn đang tiến lên trên con đường
thành tựu chí tôn.
Nhưng so sánh với thần huyết của Sư Ánh Tuyết đã hoàn toàn là cửu thải,
Lâm Lạc còn kém hơn rất nhiều, chỉ mơ hồ có thể chứng kiến một tia cửu
thải, nhưng tin tưởng theo cảnh giới của hắn tăng lên, cửu thải thần
huyết phải hoàn toàn lật đổ địa vị thất thải thần huyết.
Đến ngày nào đó là thời gian hắn chân chính trở thành chí tôn.
Lâm Lạc phóng thích thần thức, sau khi tiến vào ngũ tinh thần vương hắn
có thể cảm giác được phạm vi đạt tới năm ngàn dặm, lại nhảy vào một tầng cấp mới.
Hiện tại cho dù không dùng bổn nguyên pháp tắc ngay cả bát tinh thần vương hắn cũng có thể oanh giết!
Vòng đi vòng lại, thấm thoát đã trôi qua bốn trăm năm.
Một ngày nào đó, một đạo nhân ảnh từ Loạn Không bí cảnh bắn nhanh ra
ngoài, tùy tay xé mở không gian, vừa thuấn di liền xuất hiện trong một
tòa cung điện hoa lệ của Thần giới, khí tức ngũ tinh thần vương đỉnh
phong tuy không hiện, nhưng chỉ một ánh mắt đầy đủ khí thế làm nứt vụn
thiên địa chung quanh.
Ở trước mặt của hắn đang có một đôi thân thể trần truồng đang dây dưa
chung một chỗ. Bờ mông tròn trịa trắng như tuyết, hình ảnh cực kỳ ướt
át.
Lâm Lạc không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới vừa rời khỏi Loạn Không bí
cảnh hình ảnh đầu tiên đập vào trong mắt lại kích thích người như thế.
Đây cũng không phải một đôi cẩu nam nữ đang mây mưa vu sơn, mà là hai nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi đang giả phượng hư hoàng, bỗng nhiên nhìn thấy
trong phòng xuất hiện thêm một người thì nhất thời phát ra tiếng thét
chói tai, lập tức vang vọng cả cung điện.
- Người nào lớn mật như thế, dám xâm nhập cấm cung của bổn vương!
Một tiếng khiển trách lạnh lùng, trong phòng nhất thời hiện ra một mỹ nữ thân mặc long bào, đầu đội cửu phượng quan. Khuôn mặt nàng dễ thương,
làn da trắng tuyết, bộ ngực vĩ đại như muốn xé rách áo, như hai ngọn núi vĩ đại.
Lâm Lạc vốn tưởng rằng sẽ xuất hiện một nam tử hùng vĩ khí phách hiên
ngang, không nghĩ tới lại chạy ra một mỹ nữ xinh đẹp tươi mọng như đào
mận!
- Dâm tặc lớn mật, nhận lấy cái chết!
Nữ vương xinh đẹp lạnh lùng quát một tiếng, một chưởng đánh ra hướng
thẳng tới Lâm Lạc. Nàng là tam tinh thần vương, tu luyện thủy hệ đại
đạo, một chưởng đánh ra như biển khơi sóng trào, kinh thiên động địa.
Bỏ qua thế lực của bảy đại chí tôn, tam tinh thần vương chính là cường
giả tuyệt thế đứng trên đỉnh Thần giới! Mọi người đều biết, cả Thần giới chỉ có hai tứ tinh thần vương, như vậy tam tinh thần vương ở dưới hai
người kia, nhưng lại đứng trên triệu triệu vạn người!
Huống hồ tam tinh thần vương lấy lực thần quốc có thể đạt tới tứ tinh
thần vương, thậm chí còn mạnh hơn. Chỉ cần ở yên trong quốc thổ không ra ngoài, ngay cả tứ tinh thần vương cũng không dám chọc tới trên đầu
nàng.
Khó trách nàng căn bản không cần hỏi xem Lâm Lạc là ai, trực tiếp vỗ qua một chưởng.
Lâm Lạc mỉm cười, tâm niệm thay đổi thật nhanh, pháp tắc của đối phương
lập tức biến mất, công kích vung ra không còn chút uy hiếp.
Bổn nguyên pháp tắc, chính là uyên nguyên của pháp tắc thiên hạ, nắm hết thảy trong tay, tối cao tối thượng.
Ba!
Nữ thần vương đánh tới một chưởng, chỉ phủi nhẹ lên trên ngực Lâm Lạc, ngay cả quần áo cũng không chút sứt mẻ.
- Sao lại như vậy!
Nữ thần vương kinh ngạc trợn mắt, đôi môi đỏ hồng cũng mở ra thật to, giống như có thể nuốt được một quả trứng gà.
Trong lòng Lâm Lạc không khỏi rung động, đã gần năm trăm năm hắn không
chạm qua nữ sắc, điều này đối với một kẻ bên cạnh luôn không thiếu nữ
nhân mà nói là một chuyện vô cùng gian nan, hơn nữa hiện tại hắn còn
chưa thể quay về Loạn Không Điện, ít nhất Thái Cổ chí tôn vẫn rình rập ở gần đó canh chừng hắn!
Nói cách khác, trước khi hắn có đủ năng lực đối kháng Thái Cổ chí tôn, tuyệt đối không thể gặp gỡ cùng chúng nữ.
Nếu chỉ là như thế thì cũng thôi, hắn
cũng không phải loại người chứng
kiến mỹ nữ thì nhất định phải nhào lên, nhưng năm trăm năm hắn đã giết
rất nhiều mãnh thú, hấp thụ vô số lệ khí, chưa từng được phát tiết, luôn ứ đọng trong cơ thể hắn.
Súc tích mà không chỗ phát tiết, cuối cùng nhất định tạo ra nạn lụt!
- Ngươi…rốt cục ngươi là ai?
Nữ thần vương phục hồi lại tinh thần, dù sao nàng là người từng trải qua vô số mưa gió mới đi tới một bước này, tuy rằng trong lòng đang sợ hãi
tới cực điểm.
Lúc này điều đầu tiên nàng nghĩ đến người này chính là cường giả thần bí chuyên ám sát các thần vương, tuy rằng lúc này Lâm Lạc lộ ra mặt thật
nhưng làm sao có thể chứng minh hắn không phải người kia?
Ngẫm lại trăm triệu năm khổ tu sẽ hóa thành hư ảo, nữ thần vương không
khỏi lộ vẻ bi phẫn, nàng tuyệt đối không thể khoanh tay chịu chết, chủ
thần khí liền tế ra, nàng phải dùng hết lực lượng cuối cùng.
Ông, chủ thần khí của nàng là một bảo tháp, xoay tròn trên đỉnh đầu nàng tản ra khí tức tối cao.
Lâm Lạc mỉm cười, nói:
- Ta cần chủ thần khí này của ngươi!
- Cái gì…
Nữ thần vương lộ ra vẻ tuyệt vọng lẫn giận dữ, chủ thần khí dưới tình
huống có chủ nhân tuyệt đối không thể giao cho người khác, nếu như Lâm
Lạc muốn chiếm đoạt chủ thần khí, việc đầu tiên cần làm là đem nàng oanh giết!
Đương nhiên, cho dù đem nàng giết chết cũng chưa chắc để chủ thần khí
nhận chủ, chủ thần khí có “chủ kiến” của mình, nhưng đây là bước đầu
tiên, ngay cả bước đầu tiên còn chưa làm được thì sao dám nói làm được
bước thứ hai?
Cho dù Lâm Lạc có nói cho đối phương hắn cũng có thể truyền thừa được
thủy hệ thần vương pháp tắc, nhưng đối phương có tin hay không? Một khi
đã như vậy hắn còn lãng phí khí lực làm chi, lúc này đưa tay áp về hướng nữ thần vương kia.
- Uống!
Nữ thần vương đương nhiên không cam lòng bị trấn giết, tuy rằng Lâm Lạc
cũng không có ý tứ này, ngay lập tức chuyển động bảo tháp hướng Lâm Lạc
oanh ra một đạo thủy trụ, uy lực tiêu thăng tới độ cao tứ tinh thần
vương.
Nàng vừa ý thức được Lâm Lạc thật cường đại, tự nhiên lập tức rút lấy
thần quốc lực, nhưng uy lực chủ thần khí chế ngự thực lực bản thân thần
vương, bởi vậy chỉ có thể đánh ra công kích cấp bậc tứ tinh thần vương.
Bàn tay Lâm Lạc vẫn vươn tới, căn bản không hề thay đổi, nhưng thủy trụ
nháy mắt biến mất, hoàn toàn không thể tạo thành chút thương tổn nào đối với hắn.
- Sao có thể…
Nữ thần vương kinh hoảng đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra, nàng có thể tiếp
thụ kết quả thua bại dưới tay Lâm Lạc, nhưng cảm giác vô lực yếu đuối
như hài tử làm trong nội tâm nàng khởi lên vô số sóng dữ.
Ngay trong nháy mắt bàn tay Lâm Lạc đã vươn tới, đoạt qua bảo tháp.
Trấn áp!
Ông!
Cảm ứng được nguy cơ tồn vong, bảo tháp cuối cùng bộc phát ra uy lực chủ thần khí, lực lượng cửu tinh thần vương cuồn cuộn hướng Lâm Lạc phản
kích tới.