- A…
Thanh niên kia lập tức hét thảm lên, mất đi một thân tu
vi, giống như từ đám mây cao cao tại thượng ngã xuống phàm trần, căn bản không phải hắn có thể thừa nhận.
- Hảo tiểu tử, làm ác trước còn muốn hành hung, tha cho ngươi không được!
Một trung niên nam tử cũng tùy theo nhảy đi ra, đồng dạng một quyền hung dữ đánh tới Lâm Lạc.
Những người này đều quen làm mưa làm gió, tựa hồ toàn bộ thế giới đều phải
vây quanh bọn hắn, người bên ngoài chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không được phép một tia phản kháng.
- Cút!
Lâm Lạc lại ra chỉ, đồng dạng phế bỏ tu vi người nọ.
Hai kích vừa ra, đám người xông tới kia rốt cục hoảng sợ, không có người
còn dám xông lên phía trước công kích, mà là mỗi người đều dùng ánh mắt
hung dữ trừng hắn.
- Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý, chờ trưởng bối chúng ta vừa đến, ngươi sẽ thảm !
Những người này tay không dám động, nhưng ngoài miệng lại không chịu bỏ qua.
- Thức thời nhanh quỳ xuống chịu tội, có thể tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, khí thế hơi phát, những người này đều là tim và
mật đều hàn, bành bạch ngã trên đất, sắc mặt mỗi người tái nhợt như tờ
giấy, ánh mắt mờ mịt giống như ngu ngốc.
Đạp đạp đạp…
Phía trước lại có mười mấy người đi tới, là mấy người Thái Kiện Vĩnh, Thái
Kế Vũ cùng với Chu Tinh Tinh. Xem ra sau khi Chu Tinh Tinh trở về cáo
trạng, đại nhân vật trong nhà lập tức đến thăm làm cho cái công đạo,
nhân vật thế hệ trước đi gặp Thái Kiện Vĩnh, mà một đời tuổi trẻ lại tới tìm Lâm Lạc gây phiền toái.
- Lão tổ…
Những người trên
mặt đất kia nhìn thấy người tới, giống như tìm được người tâm phúc, đều
tố khổ lên, tự nhiên là chỉ trích Lâm Lạc bá đạo như thế nào như thế
nào, vừa thấy bọn họ là ra tay hung ác, phế đi tu vi hai người, còn đánh ngã bọn họ.
Có thể nói dối đến loại cảnh giới này, Lâm Lạc cũng xác thực bội phục.
- Chớ có nói hưu nói vượn, cậu em vợ ta thật muốn đối phó các ngươi, cả Dã Mã thành cũng có thể một quyền toái diệt!
Thái Kế Vũ tự nhiên không tin Lâm Lạc sẽ thấp kém như thế, huống chi Lâm Lạc thật muốn bão nổi mà nói, vậy thì tuyệt không dừng lại chút động tĩnh
ấy.
Đây là đang cho shắn mặt mũi.
Bọn người Thái Kiện Vĩnh sững sờ, sau đó đồng thời cười lên ha hả, phảng phất nghe được một chuyện tình bất khả tư nghị.
- Hiền chất, tuy cảnh giới ngươi tiến nhanh, chính là bất thế kỳ tài,
nhưng thế gian có một thiên tài như ngươi cũng đã là thiên ban kỳ duyên, làm sao có thể sẽ phát ra kỳ tích đồng dạng!
Một trung niên nam
tử hướng Thái Kế Vũ nói ra, mà Chu Tinh Tinh thì ôm lấy cánh tay của
hắn, có thể ở trước công chúng thân mật như thế, nhất định là phụ thân
của nàng .
Không sai, người này chính là Chu gia đương đại Gia
chủ Chu Lễ Duyên, đừng xem hắn bộ dáng hắn so với Thái Kiện Vĩnh muốn
tuổi trẻ rất nhiều, nhưng tuổi thực lại cùng Thái Kiện Vĩnh không kém
hơn vài tuổi, Chu Tinh Tinh là nữ nhi nhỏ nhất của hắn.
Hắn nếu
như là thiên tài mà nói, Lâm Lạc chính là yêu nghiệt trong thiên tài!
Thái Kế Vũ không khỏi lắc đầu cười khổ, đầu năm nay nói thật cũng bị
người trở thành là khiêm tốn, điều này làm cho hắn sao có thể không khổ
sáp.
- Người tuổi trẻ, tuy ở xa tới là khách, nhưng ngươi tự dưng ra tay, không hề tuân quy củ làm khách nhân! Xem ở phân lượng tiểu Vũ,
ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng tái xuất hiện!
Thái Kiện Vĩnh lạnh lùng hạ lệnh trục khách.
- Gia gia…
Thái Kế Vũ khẩn trương, nếu Lâm Lạc bị đuổi ra khỏi Thái gia, sau khi trở về Lâm Nguyệt Lộ không lột một lớp da của hắn mới là lạ! Dám để cho đệ đệ
yêu mến của nàng bị ủy khuất, nữ bạo quân sẽ động lôi đình giận dữ!
- Đủ rồi, đây đã là giới hạn thấp nhất của lão phu!
Thái Kiện Vĩnh lạnh lùng nói ra.
- Ha ha ha, nơi này rất náo nhiệt!
Một tiếng cười dài vang lên, một lão nhân chòm râu hoa râm dắt một người tuổi còn trẻ bỗng nhiên xuất hiện.
- Lưu Trường Sinh, nơi này không chào đón ngươi!
Sắc mặt Thái Kiện Vĩnh lập tức biến đổi, lộ ra vẻ đề phòng, ngay cả Chu Lễ
Duyên cũng là như thế, đối với
lão giả cùng người tuổi trẻ mới tới kia
rất khó chịu.
Hai người này, tự nhiên chính là người Lưu gia thế
lực cường đại nhất trong thành, lão giả là Lưu gia gia chủ hiện tại Lưu
Trường Sinh, Niết Âm Cảnh cường giả, đã sớm đạt đến Đại Viên Mãn, chỉ là không có thể hiểu ra một bước âm dương cuối cùng, tiến vào Minh Dương
cảnh, khiến cho cục diện tam gia tranh phách trong thành thủy chung
không có thay đổi.
Lưu Trường Sinh hai tay chắp sau lưng, tựa hồ căn bản không đem người đối diện để vào trong mắt nói:
- Nghe nói Thái gia thế chất trở về, lão phu đặc biệt đến thăm hậu bối
thoáng cái. Mặt khác, cháu trai không nên thân này của lão phu cũng vừa
học nghệ có chỗ tiểu thành, từ sư môn về nhà thăm viếng, không bằng mọi
người luận bàn thoáng cái?
Ân?
Thái Kiện Vĩnh kinh ngạc,
hiện tại mọi người trong thành biết rõ Thái gia Đại thiếu gia đạt đến
Niết Âm Cảnh đỉnh phong, nhưng Lưu Trường Sinh lại như cũ đưa ra muốn
cho hắn hậu bối cùng Thái Kế Vũ giao chiến, điều này đại biểu cái gì?
Không có khả năng cố ý chạy đến Thái gia bị đánh a!
Nhưng muốn nói Lưu gia hậu bối này cũng đạt tới Niết Âm Cảnh, cái này ai có
thể tin tưởng? Trên đời này mặc dù có thiên tài, nhưng nào có nhiều như
vậy, hơn nữa trùng hợp toàn bộ gom góp cùng một chỗ như vậy?
Cái
này tự nhiên là tính cực hạn của gia tộc võ đạo Trung Nguyên quốc, phóng tới Thần quốc mà nói, hơn hai mươi tuổi đạt tới Niết Âm Cảnh có gì kỳ
lạ quý hiếm, xem cơ duyên nghịch thiên như Lăng Kinh Hồng, đã là Địa
Nguyên cảnh siêu cấp cao thủ, cái này nếu nói cho bọn họ nghe, chẳng
phải là muốn đem bọn họ dọa chết sao?
Người tuổi trẻ kia phong
thần tuấn lãng, một thân áo xanh, dáng người thon dài, quả nhiên một bộ
hảo bại hoại. Hắn mỉm cười, hướng Thái Kế Vũ ôm quyền nói:
- Tại hạ Lưu Kế Đào, thỉnh Thái huynh chỉ giáo!
Bất quá, mặc dù hắn nói là chỉ giáo rất khách khí, nhưng trong ánh mắt lại
lộ ra một cổ ngạo khí, tựa hồ căn bản không có đem Thái Kế Vũ để vào
trong mắt.
Hắn quả thật có tư bản như vậy!
Người khác nhìn không ra hắn sâu cạn, nhưng ở trong mắt Lâm Lạc lại há có thể che dấu!
Minh Dương nhị trọng thiên!
Nghĩ đến hắn bái nhập tông môn chí ít cũng là Thượng Nguyên quốc, nếu không
rất khó ở cái tuổi này điều giáo ra tu vi cao như thế! Mà Lưu Kế Đào
chiến một trận này, là muốn giẫm Thái Kế Vũ thượng vị, một lần hành động định Lưu gia hắn độc tôn ở Dã Mã thành.
Dù sao, nếu hắn trực
tiếp chạy ra đi ồn ào mình là Minh Dương cảnh cao thủ mà nói, ai sẽ tin
tưởng? Cái nói vang lên này cũng không bằng trực tiếp đánh một hồi, sau
khi đánh gục Thái Kế Vũ, vậy hắn tự nhiên nhất phi trùng thiên, ngay cả
tuyên truyền cũng bỏ qua.
Tuy Thái Kế Vũ nhìn không ra thực lực
của đối phương sâu cạn, nhưng ỷ có Lâm Lạc làm chỗ dựa, lại còn gì phải
sợ? Hắn cũng cười nói:
- Chỉ giáo thì không dám nhận, mọi người luận bàn một chút!