Ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt trong hiệu thuốc lờ mờ tôn lên nét mặt tái nhợt của Lâm Cẩn.
Môi cô đột nhiên rũ xuống, đôi mắt tròn xoe hung hăng nhìn gã mặt sẹo một cái, sau đó nghiêng người nhẹ nhàng tránh con dao găm của anh ta, khom lưng đi đến trước ngăn kéo nhỏ tìm chìa khóa.
Tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm được chìa khóa bạc trong góc.
Cô dẫn gã mặt sẹo chậm rãi đi về phía kho thuốc.
Đây là một kho thuốc mê đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh nồng nặc mùi thuốc, trên giá trưng bày đầy những thứ thuốc kém quanh năm không bán được.
Lâm Cẩn mở đèn, gã mặt sẹo theo ánh sáng đi vào, dạo qua một vòng thấy không có thu hoạch gì mới dẫn đám côn đồ vội vàng ra khỏi nhà thuốc tây nước Đức.
Cô nghe thấy tiếng bước chân họ rời đi mới dần buông lỏng bàn tay vẫn đang nắm chặt của mình ra.
Lúc này, vết cào trong lòng bàn tay trắng như tuyết đã đầy máu, tóc mái trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi và bết dính.
Lâm Cẩn lấy lại tinh thần rồi chạy vào một kho khác, dùng chìa khóa mở cửa ra.
Cô không mở đèn, mượn ánh trăng thấy người đàn ông kia vẫn nằm đó nhưng hình như môi càng lúc càng trắng bệch.
Lâm Cẩn đi đến bên cạnh anh, thầm nghĩ có khi nào anh đã chết rồi không?
Nghĩ đến đây, trái tim cô đập điên cuồng, đưa tay thăm dò hơi thở của anh ta.
May mà hơi thở ấm áp mỏng manh của người đàn ông phả vào ngón trỏ cô khiến lóng tay cô ngứa ngáy.
Lâm Cẩn suy nghĩ vài phút, có lẽ nên đưa anh ra khỏi nơi này để tránh đám côn đồ kia tìm không thấy người lại vòng về đây.
Cô đỡ anh dậy, tuy người đàn ông này cao hơn cô hẳn một cái đầu nhưng lại nhẹ đến bất ngờ.
"Xem ra cả ngày đánh đấm qua lại thực sự có thể làm vóc người thon gọn hơn." Lâm Cẩn liếc mắt nhìn eo mình, chua xót nghĩ.
Ra khỏi hiệu thuốc, cơn nóng ập thẳng vào mặt, ngột ngạt đến mức tim gan phèo phổi người ta muốn bốc hơi hết cả ra.
Đêm mùa hè ở Thượng Hải hệt như một cái lò hấp trên bếp, một ngày hai mươi bốn giờ thực sự khiến người ta không có cơ hội hít thở.
Cô đỡ người đàn ông này đi về phía chiếc xe kéo thuê ở ven đường, tay phải đưa hai tờ phiếu.
Phu xe cũng không hỏi gì, lập tức đứng dậy, kéo khăn lông khoác trên vai xuống phủi bụi trên ghế vài cái.
Mấy tên đàn em của bang phái này được bồi dưỡng ra để xây dựng địa bàn đâm thuê chém mướn, đối xử với người chết không ra gì.
Lão đại của họ vẫn cười hì hì ngồi ở Bách Nhạc Môn, tay trái ôm minh tinh, tay phải hút xì gà, bàn bạc trao đổi trong không khí hoà hợp êm thấm.
Thảm nhất là nhóm tay chân ở tầng thấp nhất, sáng nào cũng có vài cái xác chết trôi nổi lềnh bềnh trên sông Phổ Giang.
Phu xe đã quen với những cảnh này nên xem như không thấy gì, thờ ơ nhìn một nam một nữ này.
Lâm Cẩn đỡ người đàn ông lên xe.
Phu xe hét