Lâm Cẩn đứng trước gương to, cầm nhiều bộ váy khác nhau, thử đi thử lại, cuối cùng cô chọn một chiếc váy trắng trơn thắt lưng có đính hạt cườm, trông rất đẹp nhưng không khoa trương.
Trước khi đến nhà hàng Licha, cô đi đường vòng đến đường Hà Phi để mua bánh pudding vani.
Cô nhớ trước đây Lục Dữ hay mua cho cô một miếng, sau đó mỉm cười nhìn cô ăn.
Trời nhá nhem tối, Lâm Cẩn bước trên ánh chiều tà, đến nhà hàng Licha trước.
Sau khi đưa bánh cho nhân viên phục vụ để tủ lạnh, cô lật xem thực đơn được vẽ tay tinh tế.
Hôm nay đầu bếp đề cử món cá tuyết áp chảo nên cô đến quầy chọn trước rượu trắng cho bữa ăn.
Lâm Cẩn chống tay phải lên má ngồi đợi, trong lòng thì nghĩ xem lát mình nên nói gì khi gặp Lục Dữ.
Trời dần tối, thực khách lần lượt đến, nhà hàng trở nên ồn ào hơn.
Nhân viên phục vụ đến mấy lần đến hỏi Lâm Cẩn có muốn phục vụ món khai vị không.
Lâm Cẩn lắc đầu, bởi vì Lục Dữ nhà cô vẫn chưa đến.
Chiếc đèn chùm pha lê tím treo trên trần nhà bằng bông thủy tinh* phản chiêu khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Lâm Cẩn.
*Bông thủy tinh: là vật liệu cách nhiệt được làm từ sợi thuỷ tinh tổng hợp tạo thành chất liệu giống như len.
Cô bắt đầu nhớ lại lần trước khi gặp Lục Dữ, anh có đeo nhẫn bạc ở ngón áp út tay trái hay không.
Nhưng dù cố thế nào cũng không nhớ nổi, chắc là có đeo, do cô không để ý mà thôi.
Tiếng ồn ào và thực khách trong nhà hàng dần vơi đi, Lâm Cẩn cứ ngồi ở đó cả tối.
May là nhà hàng này còn kinh doanh đồ ăn khuya ở quán bar "Thang Bạch Lệnh" nên mới mở cửa suốt đêm.
Lâm Cẩn nhìn những nam nữ người Trung Quốc và nước ngoài vừa bước ra khỏi vũ trường, ôm nhau đi vào nhà nghỉ.
Cô nhìn vào tấm kính sáng bóng, thấy bên ngoài tối om, chỉ có một ngọn đèn lồng nhỏ và một ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Lục Dữ vẫn chưa đến.
Sương sớm bắt đầu tan, mùi cà phê thoang thoảng từ nhà hàng Licha.
Nhân viên phục vụ xay hạt cà phê đã rang thành bột mịn, sau đó đem lên trên bếp cồn nhỏ.
Nữ giúp việc nghe theo lời chủ, vội vàng mở cửa đi vào mua sandwich giăm bông.
Người phương Tây nhàn nhã nheo mắt xanh, tay cầm ly cà phê, cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm nhỏ.
Lâm Cẩn cầm chiếc bánh pudding vani đã đông thành đá và bước ra khỏi nhà hàng trong sự tuyệt vọng, cầm chiếc bánh đã được đông đá cả đêm trên tay, nó truyền sự lạnh lẽo đến tay rồi vào đến tận tim cô.
Vì đã thức cả đêm nên giờ trên làn da trắng mịn của cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Khi đến ngã tư, cô thấy một con chó nhỏ đáng thương, vành mắt đã rướm nước mắt, đang chờ chủ nhân bỏ rơi mình.
Trước mặt nó có một khúc xương trắng nhưng nó không gặm.
Lâm Cẩn nghĩ, không biết nó có khổ sở như mình, đợi cả một đêm hay không.
Nhưng sau khi