Ánh bình minh xám trắng lấp ló ở chân trời.
Lâm Cẩn nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy cơ thể mình bị đè nặng xuống, vật nóng rực khổng lồ bắt đầu công thành chiếm đất trong huyệt non.
Cô lặng lẽ nhíu mày, mới sáng sớm đã làm chuyện này, rõ ràng vết thương ở vai anh còn chưa lành hẳn.
Lăn qua lăn lai cho tới khi mặt trời lên đến ngọn sào, anh mới miễn cưỡng rút ra khỏi cơ thể ướt át của cô.
Lâm Cẩn sờ vào chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của bàn tay phải mình, Giản Khê đã hứa sẽ cùng cô đăng báo ở cả Thượng Hải và Trùng Khánh, thông báo đã chấm dứt hôn nhân.
Cô cũng đã khai báo trung thực với bên Trùng Khánh về tình hình liên quan đến Lục Dữ.
Người mà cô yêu không phải là kẻ bán nước.
Mỗi thứ ba hàng tuần, cô và một số bác sĩ sẽ đến Cô nhi viện Nhân Tề trên đường trường đua ngựa để khám chữa bệnh miễn phí.
Chính tại nơi đây, khiến Lâm Cẩn nhận ra rằng mọi người đoàn kết với nhau như thế nào.
Cô nhi viện nhận được sự quyên góp từ mọi tầng lớp trong xã hội, thuốc men miễn phí, thức ăn giá rẻ, vô số nữ trinh sát dũng cảm...!Tất cả mọi người đều nỗ lực hết mình để bảo vệ mầm non của tổ quốc.
Buổi tối, khi Lục Dữ đến đón cô, Lâm Cẩn đã ngủ gục trên vai phải của anh sau khi trải qua một ngày bận rộn.
Bởi vì có Lục Dữ ở bên cạnh, nên cô ngủ rất yên tâm.
Khi cô tỉnh dậy, thấy chiếc ô tô đang đậu bên đường bất động, hóa ra là xảy ra sự cố, người lái xe vội vàng sửa xe đến mức trán đổ đầy mồ hôi hột.
"Anh cõng em về được không?" Lục Dữ ôm Lâm Cẩn vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.
Do trữ lượng than ở Thượng Hải ngày càng ít đi, điện bị hạn chế nghiêm ngặt.
Những ngọn đèn đường lớn nhỏ đủ màu sắc trên các con đường trong khu Tô giới hầu như đều không còn hoạt động nữa.
Ngày xưa là khu đô thị rực rỡ lung linh có nhiều người nước ngoài ở, bây giờ chỉ còn một mảnh đen kịt.
Lâm Cẩn nằm trên lưng Lục Dữ, bởi vì trời vừa mưa xong nên mặt đường trơn trượt và lầy lội.
Anh đi rất chậm, từng bước một, vì sợ sẽ làm ngã cô gái nằm trên lưng mình.
Lâm Cẩn như thể nghĩ ra điều gì đó, lấy một chiếc khăn thêu từ túi áo khoác bên phải của mình ra, trong đó có hai miếng bánh mì, Lâm Cẩn lấy một miếng đút cho Lục Dữ ăn.
Viện trưởng nói với Lâm Cẩn rằng, Lục Dữ thường xuyên quyên tặng chiếc bánh này cho Cô nhi viện.
Vì trong Cô nhi viện có nhiều trẻ em nên chúng hay bị lây nhiễm nấm da chân cho nhau, vì lý do này, Lục Dữ đã đặc biệt tìm một bác sĩ Đông y, trộn nước đậu xanh vào bánh này.
Viện trưởng còn chỉ vào từng chiếc giường sắt nhỏ và nói với niềm xúc động vô hạn: "Lúc trước mấy đứa nhỏ chỉ biết nằm co ro trên những tấm ván gỗ, cuộn tròn lại như quả bóng.
May mà có anh Lục cho người mang mấy trăm cái giường sắt này đến."
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn