Người trên lầu rất rõ ràng đang thăm dò xem thạch đã bị lấy đi chưa, giỏ nhỏ đung đưa lên xuống, Mộ Lương Hoán nhìn màu hồng dao động ngay trước mắt thì lẩm bẩm một câu: "Trẻ con.
"
Nhưng thân thể anh lại thành thật hành động, anh vươn tay ra, may mà ngón tay anh thon dài, rất dễ dàng thò qua lan can chống trộm lấy ba cái thạch hồng hồng kia ra.
Thạch cầm ở trong tay hơi nóng, không biết vì nhiệt độ bên ngoài cao hay là do nhiệt độ còn sót lại của bé mèo sữa tầng trên, Mộ Lương Hoán nhất thời cảm thấy ấm áp.
"Tiểu Mộ, đây chính là vị dâu tôi thích ăn nhất đó, tôi chỉ giữ lại cho mình hai cái thôi.
"
"Cậu nhất định phải đối tốt với bọn nó, cẩn thận thưởng thức là sự tôn trọng lớn nhất đối với mỹ vị.
"
Mạnh Nam Kha ở tầng trên dặn đi dặn lại Mộ Lương Hoán đối xử tốt với ba cái thạch nhỏ vị dâu kia, trong lời nói toàn là không nỡ, giống như đang trải qua sinh ly tử biệt.
"Cảm ơn.
"
Mộ Lương Hoán nói xong liền đóng cửa sổ lại, không cho Mạnh Nam Kha cơ hội trả lời, nhưng anh lại đứng cạnh cửa sổ lề mề không đi, bất giác chú ý đến động tĩnh ở tầng trên.
Thấy giỏ nhỏ từng chút từng chút bị kéo lên, nghe thấy tiếng đóng cửa sổ truyền xuống mới lại về phòng khách.
Tiện tay để ba cái thạch trong tay lên bàn trà, Mộ Lương Hoán lại cầm báo lên, lúc này mới không còn âm thanh gì làm ồn anh, có thể yên tĩnh đọc báo rồi.
Nhưng vừa đọc được mấy hàng chữ, tầm mắt anh liền bất giác chuyển đến thạch dâu trên bàn trà.
Từ trước đến nay anh không thích ăn những đồ như này, từ sau khi hiểu chuyện, đứa trẻ khác vào siêu thị đều ngây ngốc ở quầy đồ ăn vặt không nỡ đi, khóc lóc om sòm, nhưng anh lại ngoan ngoãn đẩy xe đẩy hàng cao hơn mình nửa cái đầu theo sau mẹ.
Nhìn mẹ Mộ giống như còn cao hứng hơn anh, ôm khoai tây chiên, thịt bò khô hỏi anh có muốn ăn không, nhưng cơ bản đều sẽ bị anh từ chối, càng đừng nói là đồ ngọt giống như thạch sữa chua này.
Cũng không phải anh không ăn được, nhưng anh không thèm, trong cái đầu