Phòng sinh hoạt ở tầng một của tòa nhà Học Lễ.
Có ba tòa nhà giảng dạy ở đây, bao gồm tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, Học Lễ là tòa nhà giảng dạy cho học sinh trung học cơ sở.
Buổi họp của hội sinh viên vừa mới được kết thúc trong phòng sinh hoạt.
Sáng nay có trận đấu loại trực tiếp của giải bóng rổ của trường, mỗi khối bốc thăm chọn ra bốn lớp, bốn lớp thành một bảng, ba khóa xếp thành ba lớp.
Hội sinh viên có trách nhiệm truy bắt những học sinh trốn tiết ra ngoài xem bóng rổ, đồng thời chụp một vài bức ảnh để công khai trên trang web chính thức của trường.
Phòng sinh hoạt dần dần thưa thớt người hơn, chủ tịch Bạc không nhanh không chậm thu dọn những tập tài liệu.
Trần Phùng Trạch lật người ở trên sô pha chờ cậu.
Cậu ta duỗi người lười biếng: “Này, thích nhỉ? Sáng nay những thành viên của ban lãnh đạo như chúng ta không cần phải đến lớp học.”
Cậu ta đứng dậy, hỏi Bạc Tiệm: “Cậu vẫn về lớp sao?”
Bạc Tiệm rút ra một xấp giấy: “Chủ nhiệm giáo dục đạo đức bảo tớ đến tìm anh ấy một chuyến.”
“À.” Trần Phùng Trạch lại hỏi: “Vậy khi cậu trở về thì sao? Có đi xem trận bóng không thế?”
Bởi vì đâu phải là lúc nào cũng trốn học được, đây hẳn là một cơ hội rất tốt.
Trần Phùng Trạch cảm thấy Chủ tịch Bạc nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này.
“Không đi.” Bạc Tiệm nói: “Tớ về lớp.”
Trần Phùng Trạch: “?”
Cậu ta hỏi: “Cậu còn có sách ngoại khóa chưa đọc hả?”
Nguyên tắc giảng dạy của nhà trường là để ý tới toàn bộ mọi người, đương nhiên Bạc Tiệm không nằm trong nhóm người đó.
Trần Phùng Trạch cũng không biết là từ khi nào mà phải học lén lút như thế.
Nhưng năm lớp mười một học cùng với Bạc Tiệm thì phát hiện câu không phải đang làm bài tập về nhà trong ngày mà là đang đọc sách ngoại khóa.
Chủ yếu là cậu ấy luôn tạo ra cho người khác một loại ảo giác rằng “Tôi học giỏi là do tôi chăm chỉ”.
Bạc Tiệm nhếch khóe môi: “Không đọc sách ngoại khóa thì tớ về lớp tập trung học hành thôi.”
Trần Phùng Trạch: “...”
Trần Phùng Trạch muốn hỏi một câu “Cậu có phải trúng tà hay không?”, nhưng còn chưa hỏi, Bạc Tiệm đã xách giấy rời đi: “Lúc đi nhớ khóa kín cửa phòng sinh hoạt nhé!”
“...”
Chờ khi những việc vụn vặn đều được xử lý xong xuôi thì cũng đã sắp hết tiết học đầu tiên rồi.
Bạc Tiệm không trở về lớp học, cậu còn muốn gọi Trần Phùng Trạch đến tìm cậu lấy danh sách.
Khi đi ngang qua cửa sau của lớp hai, Bạc Tiệm khẽ liếc qua một cái.
Hôm nay Giang Hoài đi học lại còn không ngủ gật trong lớp ngoài dự đoán của cậu.
Nhưng đương nhiên cũng không nghe giảng, nằm ở trên bàn không biết đang viết vẽ nguệch ngoạc thứ gì nữa.
Bạc Tiệm nhớ tới chữ “cỏ dại mọc um tùm” của Giang Hoài.
Cậu thu hồi ánh mắt của mình rồi bước tiếp.
Giang Hoài đang viết bản kiểm điểm một ngàn năm trăm từ chữ do thầy Lâm yêu cầu.
Lâm Phi đã cho cậu hai lựa chọn: viết một ngàn năm trăm từ để xem xét và báo cáo cho trường học vắng mặt để ghi lại.
Cho dù để một thằng ngu chọn thì nó cũng nhất định sẽ chọn viết kiểm điểm.
Nhưng việc mấu chốt không phải là viết kiểm điểm, mà là khi viết xong bản kiểm điểm này Giang Hoài ngày hôm nay vẫn phải vắng mặt.
Hôm qua vắng mặt là do tâm tình không tốt, hôm nay là vì đại hội thể thao A Tài sắp bắt đầu...!Bắt đầu từ chín giờ, bây giờ tám giờ bốn mươi phút, Giang Hoài đã viết một bài văn tám trăm ba mươi sáu từ theo thể loại tự do đẻ tăng thêm nửa tiết học của môn ngữ văn.
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Tám giờ bốn mươi lăm phút sau giờ học ngữ văn, cậu đi cửa sau trèo tường, trường tiểu học Minh Thành ở hai đầu đường...!Chín giờ là có thể đến đó rồi.
Vẫn còn thiếu sáu trăm sáu mươi tư từ chưa viết.
Giang Hoài hơi suy tư một chút, hạ bút nhanh như cắt.
Ting! Ting!
Chuông reo sau giờ học, hàng ghế sau vô tình chọc vào lưng Vệ Hòa Bình, Vệ Hòa Bình quay đầu lại, bàn sau đưa qua hai tờ giấy, còn có một tờ giấy rách tiện tay xé, giống như vội vàng viết một câu:
“Tôi có việc, giúp tôi đưa bản kiểm điểm này cho Lâm Phi, cảm ơn nhé! Giang.”
Vệ Hòa Bình nhận ra dòng chữ này, lại tiện tay lật bản kiểm điểm của Giang Hoài về phía sau.
Chuyển sang trang thứ hai, mí mắt cậu giật giật.
Giang Hoài thế mà viết lặp đi lặp lại cả một tờ giấy chỉ có mỗi chữ “sai”.
Trần Phùng Trạch xuống lầu Học Lễ tìm Bạc Tiệm cầm danh sách đi học muộn ở cổng trường hai ngày nay, cậu quét mắt: “Số người đến muộn cả một tuần cũng không nhiều như số lượng trốn học ngày hôm nay.”
“Mọi người đều là ra ngoài xem trận bóng rổ.” Trần Phùng Trạch đếm: “Trong một tiết học cũng đã tóm được mười bảy, mười tám người thuộc về ba lớp rồi.”
“À.” Bạc Tiệm vẻ mặt ảm đạm đáp: “Chỉ bắt những người trốn học đi xem bóng rổ thôi à?”
Trần Phùng Trạch nở nụ cười: “Không xem bóng rổ thì còn trốn học ra ngoài làm gì? Đi dạo quanh khuôn viên trường chắc?”
Bạc Tiệm: “Cũng có trường hợp là trèo tường ra khỏi trường để đi luyện tập, rèn luyện sức khỏe nữa, đề nghị tăng cường việc giám sát ở khu phía Tây chỗ cửa sau.”
Trần Phùng Trạch vừa muốn nói “Cậu đưa ra ví dụ thì có thể đưa ra một cái ví dụ nào nó thực tế một chút hay không? Làm gì có người nào dở hơi đến mức trèo tường trốn học chạy ra ngoài để rèn luyện thân thể bao giờ?” thì điện thoại di động lại vang lên.
Trần Phùng Trạch: “Điện thoại di động của cậu.”
Bạc Tiệm cầm điện thoại di động, là một tin nhắn.
“Có mấy hồ sơ xin học đại học, tôi bảo tài xế đưa qua cho cậu, cậu xem trước đi, anh ấy đang chờ cậu ở cổng phía bắc của trường.”
Cổng phía bắc của trường là cửa sau của trường.
Bạc Tiệm không nói gì, đặt lại điện thoại di động: “Tớ có việc rồi, đi trước đây.”
Giang Hoài vốn định đến nhà để xe đạp lấy ván trượt trước, nhưng lúc xuống tòa nhà giảng dạy còn thiếu mười hai phút nữa là đến chín giờ, từng giây từng phút đều quý báu...!Không còn thời gian nữa rồi.
Giang Hoài chuẩn bị tinh thần, nhảy qua một hàng rào thấp, đi đường tắt đến bức tường phía tây của cửa sau.
Những viên gạch ở góc tường lại bị người ta dịch chuyển, khối vuông cao nửa mét tựa vào tường như một cái ghế để đạp lên vậy.
Nhưng những người khỏe mạnh thì cần gì điểm tựa để trèo lên cơ chứ?
Trừ khi cậu ta đang gấp gáp.
Các viên gạch thay thế khoảng cách về phía trước của kỹ năng nhảy.
Giang Hoài leo lên trên, đế giày xéo trên tường, hai tay chống lên, khoanh chân ngồi ở trên tường.
Cậu ta đang cố gắng xoay người và nhảy xuống.
“Giang Hoài?”
Giang Hoài quay đầu, cậu đứng trên bờ tường nhìn xuống thấy Bạc Tiệm đứng ở phía chân tường.
Bạc Tiệm cong cong nụ cười của một học sinh giỏi: “Lại muốn trốn học sao?”
Giang Hoài tĩnh lại mấy giây: "Liên quan đến cậu sao?”
Cậu quay lại và nhảy xuống từ nơi cao nhất của bức tường.
Đến bên kia tường, Giang Hoài phủi đi bụi bẩn trên người, đang chuẩn bị đi thì cậu nghe thấy những âm thanh lạ.
Cậu theo bản năng nhìn lên trên, vừa đúng lúc nhìn thấy Bạc Tiệm trèo qua đỉnh tường, cũng nhảy xuống.
Giang Hoài: “?”
Bạc Tiệm cẩn thận sửa sang lại góc áo: “Nói trước, trốn học như này là không tốt.”
Giang Hoài: “...”
Giang Hoài cúi đầu nhìn đồng hồ rồi quay đầu bỏ chạy.
Bạc Tiệm: “?”
Bạc Tiệm dừng lại hai ba giây rồi đi theo.
Giang Hoài nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn thì thấy Bạc Tiệm vẫn còn ở phía sau cậu.
Tài xế nhà họ Bạc đợi một lúc lâu ở cổng phía bắc của trường, đột nhiên nhìn qua cửa bắc xẹt qua hai cậu bé mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở số 2.
Một trong số họ...!Nó trông giống như con trai của ông Bạc.
Giang Hoài chạy phía trước, Bạc Tiệm chạy phía sau.
Một người không biết phía sau vì sao phải đi theo, một người không biết phía trước vì sao phải chạy.
Bạc Tiệm càng theo, Giang Hoài chạy càng nhanh, cậu chạy càng nhanh, Bạc Tiệm càng theo sát.
Giang Hoài lần đầu tiên chạy bộ có loại cảm giác muốn chạy trối chết.
Cậu quay đầu hét lên: “Mẹ kiếp, đầu óc cậu có vấn đề đấy à?”
Bạc Tiệm chỉ kém hắn nửa bước, không nhanh không chậm hỏi: “Đây là cách cậu trốn học ra ngoài rèn luyện thân thể sao?”
Giang Hoài: “Đi rèn luyện thân thể cái con mẹ gì?!”
“Không thể nào.” Bạc Tiệm kiềm chế lắc đầu.
Giang Hoài gần như quay lưng lại mà rảo chân chạy về phía trước.
Nếu như có chướng ngại vật, tường thấp, ngõ nhỏ hoặc là đoạn đường xa hơn một chút thì cậu có thể nắm chắc một trăm phần trăm có thể cắt đuôi được tên tiểu thử thối Bạc Tiệm này.
Nhưng mà điểm đến nằm ngay ở trường tiểu học Minh Thành, ngoài hai đầu đường thì ngay cả một khúc cua cũng không có.
Tám giờ năm mươi tám, Giang Hoài dừng ở cổng trường tiểu học Minh Thành, áo sơ mi cũng đã ướt đẫm cả mồ hôi.
Bạc Tiệm cũng dừng lại: “Tập thể dục xong rồi sao?”
Giang Hoài ngay cả đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích, anh thở hổn hển vài hơi: “...”
Bạc Tiệm cúi đầu nhìn cậu: “Cậu là đang trốn học đấy.”
Giang Hoài cười nhạo: “Mẹ kiếp, cậu đi theo tôi, cậu không tính là trốn học sao? Hả? Một học sinh giỏi trèo tường?”
“Tôi đi ra là vì dẫn cậu về.” Bạc Tiệm