Bạc Tiệm cầm lấy menu.
Menu quán án in bằng nhựa dẻo, phối thêm chút hoa xanh lá, nên hên là lúc sờ vào không bị ám dầu.
Bạc Tiệm nhìn từ trên xuống dưới, có chút lạ lẫm.
Thịt cừu nướng xiên, 2 tệ 1 xiên.
Bắp bò, 1,5 tệ 1 xiên.
Xúc xích nướng, 1 tệ một xiên.
Đậu cô ve luộc, 5 tệ một đĩa…
……
Bạc Tiệm…chưa từng ăn món nướng như này.
Vén tấm rèm che, bên trong là một cái túp lều chật hẹp, được bố trí kệ rượu và quầy tính tiền.
Đi vào từ cửa phía nam, đi ra bằng cửa phía bắc.
Bên ngoài cửa phía bắc là một khoảng sân rộng rãi.
Cái sân này mới là sân chính của quán thịt nướng này, mười mấy cái bàn con được bày ra ngoài trời, lò nướng bên cạnh nghi ngút khói.
Quán thịt nướng ở góc đường, còn vào buổi trưa.
Ấy vậy mà những chiếc bàn đặt trong sân đã ngồi kín một nửa.
Vài bàn còn có học sinh mặc đồng phục trắng hồng của Tứ Trung.
Giang Hoài tùy tiện ngồi xuống một cái bàn.
Đầu bếp của quán thịt nướng không tên kiêm nhân viên, tính thêm thu ngân tổng cộng là hai người, một đôi vợ chồng.
Bà chủ xách ấm đun nước sang, móc trong túi ra một quyển sổ: “Hai người? Ăn gì?”
Bạc Tiệm đứng yên trước chỗ ngồi một buổi.
Bàn thì là làm từ giá đỡ rẻ tiền, ghế thì là loại nhựa dẻo cũng rẻ tiền nốt.
Màu sắc đã phai, giống như bám một lớp than, trông có vẻ không được sạch sẽ lắm.
Bạc Tiệm cúi đầu, dùng ngón trỏ quệt một đường lên ghế đẩu bằng nhựa, rồi quệt lên tay vịn.
Nhưng thực tế thì sạch sẽ hơn cậu nghĩ, không có than, cũng không dính dầu.
Bạc Tiệm khựng lại một chút, lôi cái ghế nhựa màu hồng ra, từ từ ngồi xuống.
Giang Hoài cũng chọn xong cho mình một hai món, sau đó ngồi xuống đối diện thoáng cười, xem cảnh chủ tịch Bạc Tiệm sạch sẽ đang đấu tranh với cái ghế nhựa màu hồng không được sạch.
Giang Hoài hớp ngụm trà đá miễn phí: “Chủ tịch, cậu cũng gọi món đi chứ.”
Trà đá miễn phí được rót vào trong ly nhựa dùng một lần.
Bạc Tiệm cũng uống, nhưng khi cậu vừa cầm ly nước lên, rũ mắt nhìn thấy trên miệng ly bị khuyết một lỗ, bèn đặt trở về: “Tôi xem menu đã.”
“Cậu lật tới lật lui hai lần, đã 5 phút, bà chủ không còn kiên nhẫn nữa, Bạc Tiệm nói: “Một chai nước suối thường, cảm ơn.”
Bà chủ: “...”
Giang Hoài cười sằng sặc: “Cậu là tiên nữ uống nước hoa để sống sao?”
Tiểu tiên nữ rũ mi: “Nước suối, không phải nước hoa.”
“Được, hai chai nước suối, một chai ướp lạnh, một chai thường.” Giang Hoài nhướn mày, xoay người sang nói với bà chủ.
“Lấy thêm 10 xiên thịt cừu nướng, một phần nấm kim châm nướng giấy bạc, một phần cà tím nướng sốt ớt…Lấy trước nhiêu đây.”
Một phút sau nước suối được đem ra.
Giang Hoài vặn nắp chai, lười nhác tựa lên ghế liếc nhìn Bạc Tiệm: “Hai chai nước suối 2 tệ…Tôi còn tưởng cậu có thể làm được nửa hiệp, xin lỗi, đánh giá cao cậu rồi.”
Bạc Tiệm hớp một ngụm: “Tiên nữ không ăn đồ nướng.”
Miệng Giang Hoài giật giật: “Vậy tiên nữ ăn gì?”
Bạc Tiệm nhướn mi, ánh mắt chợt dừng lại trên mặt Giang Hoài.
Tròng mắt của cậu rất nhạt, nhìn người khác không chớp mắt, lúc nhìn còn có chút sắc bén của tính chiếm hữu.
Nhưng không lâu sau, cậu dời tầm mắt, nhìn những căn phòng còn sót lại sau khi dỡ bỏ: “Nhà cậu gần đây sao?”
“Thế nào?” Giang Hoài mở miệng.
“Tôi chỉ đang nghĩ.” Bạc Tiệm thờ ờ nói: “Ngay cả cái quán cắt cổ hẻo lánh như này mà cậu cũng tìm ra, vậy cậu hẳn rất rành chỗ này…Cậu không học Tứ Trung, vậy chắc cậu sống ở đây.”
“Cũng gần đúng.” Giang Hoài đáp.
“Ồ.” Bạc Tiệm lại nhìn Giang Hoài lần nữa, khóe miệng cong lên: ‘Vậy tôi có thể đến nhà cậu ăn cơm không?”
Giang Hoài cũng “ồ” một tiếng: “Nhưng tôi chuyển đi rồi.”
Giang Hoài: “...”
Bà chủ cũng nhanh chóng bưng những chiếc đĩa inox ra, bày ra đầy bàn nhỏ.
Một đĩa thịt cừu xiên, một đĩa cánh gà nướng sốt, nướng thơm phức, không có mỡ, được rắc thì là và ớt bột lên trên.
Cuối cùng đĩa nấm kim châm và cà tím được rưới sốt dầu nóng hôi hổi đầy ớt xanh ớt đỏ được cắt nhỏ.
Bạc Tiệm vặn nắp chai nước, liếc nhìn những xiên thịt một cái.
Giang Hoài tuốt sạch một xiên thịt kim loại.
Bạc Tiệm lật menu nhựa.
Giang Hoài lại ăn thêm một xiên nữa.
Giang Hoài hớp một ngụm nước.
Giang Hoài “tạch” bóc đũa tre dùng một lần, gắp một miếng cà tím…Bạc Tiệm ngẩng đầu, chỉ vào menu hỏi: “Súng cừu nướng là gì?”
Mắt Giang Hoài giật giật: “Muốn ăn?”
Bạc Tiệm ra vẻ một học sinh chăm ngoan hiếu học: “Nghiên cứu thực tiễn tìm tính thực tế.”
“À—” Giang Hoài ngân giọng: “Được thôi.”
Cậu nhếch môi hỏi: “Bên dưới còn có pháo cừu, hay là cậu cũng thử nghiệm một lượt luôn đi?”
Bạc Tiệm liếc nhìn phía dưới, nhưng không bị lung lay: “Không cần, thử súng cừu nướng trước đi, nếu không ngon…” Cậu ngừng lại: “Nếu không ra vị súng cừu nướng, thì tôi cũng không cần thử pháo cừu nướng.”
Giang Hoài vẫy tay: “Cho bàn con mười 10 xiên súng cừu nướng.”
Bàn chủ bước được: “Ok.”
Bạc Tiệm cau mày: “Hai xiên là đủ rồi.”
“Hai xiên không thể nướng được, không sao đâu, 10 xiên cũng không nhiều.
Trai tráng ăn nhiều bồi bổ cơ thể…” Bà chủ tiện tay thêm một dấu gạch trên quyển sổ, hỏi: “Thêm ớt với thì là không?”
Bạc Tiệm đặt menu xuống: “Không bỏ ớt, không bỏ thì là, ít dầu, ½ muối…Có thể làm vừa chín thôi nhưng đừng chín quá.” Cậu luôn mồm, tóm lại một cách chắc lọc hơn: “Chín khoảng 50%.”
Bà chủ ngẩng đầu: “?”
Giang Hoài không nhịn được nữa, xoay đầu bật cười “ha hả”.
Mịa.
Nướng chín 50%, Bạc Tiệm đúng là đỉnh con mợ nó luôn.
Mặt của bà chủ đơ ra, bà nghi ngờ mình nghe nhầm: “...Súng cừu bự thì ăn ngon, chứ còn sống thì không ăn được, bị tanh.
Con phải ăn mềm, hay con thử pháo cừu?”
Bạc Tiệm liếc Giang Hoài, chắc chắn Giang Hoài biết súng cừu với pháo cừu là gì.
Nhưng cậu không cách nào hỏi, nếu mà hỏi ra lẽ thì trưa nay hết có lý do ăn cơm luôn.
“Ừm.” Bạc Tiệm suy tính một lúc: “Không cần đâu, lấy 10 xiên súng cừu là được.”
Giang Hoài nhìn cậu một cái: “10 xiên súng cừu đủ sao?”
Bạc Tiệm: “Tôi không ăn ớt.”
Giang Hoài: “Vậy tôi gọi cho cậu vài xiên thịt cừu nướng không ớt nhé?”
Bạc Tiệm: “Đừng có dầu quá.”
“…”
Giang Hoài lại chén sạch một xiên nữa, mấp máy môi: “Làm khùng làm điên.”
Rất nhanh súng cừu được bưng lên.
Bạc Tiệm quan sát sơ sơ vẻ ngoài…hơi trong suốt, giống như keo, một xiên nhỏ, trông có vẻ rất dai, nhưng không thể đoán ra đây là thứ gì.
Bạc Tiệm đẩy đĩa inox sang, hỏi Giang Hoài: “Cậu ăn không?”
Giang Hoài “phụt” một tiếng: “Không hưởng thụ nổi.”
Bạc Tiệm cau mày, cầm một xiên lên, chậm rãi nhai đứt…cảm giác và mùi bị cũng không tệ.
Giang Hoài bóp đậu cô ve, ngấm ngầm nhếch mép: “Đoán ra chưa?”
Bạc Tiệm lắc đầu.
Giang Hoài bèn nói: “Cậu em của con cừu.”
“?”
Giang Thấy rõ ràng tay của Bạc Tiệm không nhúc nhích nữa, chỉ nhìn chằm cậu.
Giang Hoài lười nhác ngả ra phía sau, thêm dầu vào lửa: “Chủ tịch, cậu em ngon không?”
“…”
Giang Hoài về đến tường ngoài cổng sau phía tây của Nhị Trung cũng là một giờ trưa.
Cậu không có về cổng sau phía tây cùng với chủ tịch Bạc, xuống khỏi taxi, Bạc Tiệm đi mất.
Có người…có xe đang