Chiều thứ sáu, Giang Hoài vẫn không thoát được số phận bị gọi đến văn phòng.
Giang Hoài lần lượt phải đến văn phòng của phó hiệu trưởng, chủ nhiệm và giáo viên chủ nhiệm cả một buổi chiều, nhưng cuối cùng hình phạt cậu nhận được là “Bị thầy hiệu trưởng phê bình đạo đức.” Không phải trường học tha tội cho cậu, mà là Giang Hoài đã để lại “bằng chứng bị đánh”, do nhóm côn đồ của trường Cấp ba số 4 chủ động nhảy qua hàng rào của trường, cho nên chuyện này không thể trách Giang Hoài.
Không có lý do gì mà học sinh trong trường lại bị đánh một cách vô cớ mà lại đi xử phạt học sinh của chính trường mình cả.
Trường học vẫn rất quan tâm đến chuyện lần này, cho nên chắc chắn không đến được bức tường ở cửa phía tây nữa rồi.
Vừa mới tan học, Vệ Hòa Bình liền chạy qua hỏi: “Giang Hoài, cuối tuần này có đi đâu chơi không?”
Cậu nói: “Cuối tuần này đội bóng lớp chúng ta tập hợp ăn một bữa cơm rồi đi tìm chỗ tập bóng… anh có đến không?”
Vệ Hòa Bình đương nhiên không phải là thành viên của đội bóng, Giang Hoài chắc chắn là Hứa Văn Dương đã nhờ Vệ Hòa Bình đến hỏi.
Cậu ngước mắt nhìn, thấy Hứa Văn Dương từ hàng ghế đầu quay xuống nhìn về hướng Giang Hoài cười một cái.
Giang Hoài trả lời: “Không đi.
Cuối tuần có việc.”
Vệ Hòa Bình biết vào ngày chủ nhật không thể hẹn được Giang Hoài, chủ nhật chắc chắn sẽ có việc.
Bình thường vào ngày chủ nhật, Vệ Hòa Bình cũng sẽ không bao giờ hẹn Giang Hoài… Nhưng lần này không phải là cậu hẹn, mà là lớp trưởng, còn có các bạn khác trong lớp, Vệ Hòa Bình nghĩ thầm, đây không phải cơ hội ngàn năm có một để hòa nhập với lớp hay sao?
Vệ Hòa Bình hỏi: “ Chăm sóc A Tài có phải không?”
Giang Hoài khựng lại một lát rồi gật đầu, không nói gì nữa, đó có lẽ là câu trả lời.
Vệ Hòa Bình có vẻ lúng túng.
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi bất chấp tất cả nói: “Hay là anh đi đá bóng và ăn cơm với bọn họ, em giúp anh chăm sóc A Tài được không?”
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn cậu: “...”
Vệ Hòa Bình đưa tay ra: “Em là người rất chu đáo! Khi anh em họ đến nhà em ăn tết, đều là do em chăm lo cho bọn họ đó!”
Giang Hoài mặt không biểu tình nhìn cậu hồi lâu: “ Nói sau đi.”
“Vậy anh có đi không?”
“Tùy duyên.”
“Tùy duyên là sao… Được tập bóng với lớp là vinh dự cỡ nào chứ! Anh nói là tùy, vậy em sẽ đồng ý thay anh!”
“...”
Vệ Hòa Bình vừa nghĩ, liền đưa tay ra với vẻ mặt ngại ngùng.
Mí mặt của Giang Hoài giật giật… Hôm nay sao lại có người đưa tay đến trước mặt cậu.
Cậu hỏi: “ Cậu làm gì vậy?”
Vệ Hòa Bình: “Đưa chìa khóa nhà của anh cho em, chủ nhật em đến nhà anh chơi với A Tài.”
“ Cút.”
Giang Hoài hất tay Vệ Hòa Bình ra, nhếch miệng nói: “Có gì thứ bảy liên hệ lại.”
Vệ Hòa Bình thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mẹ nó Giang Hoài cuối cùng cũng đồng ý rồi.
Vì để Giang Hoài hòa nhập với tập thể, kết bạn với nhiều người, làm mới phong cách cá nhân, cậu dễ dàng lắm sao?
Cậu đang muốn đi, ánh mắt liếc nhìn phía sau của Giang Hoài, cậu nhỏ giọng hỏi: “A, Giang Hoài, miệng của chủ tịch bị sao vậy?”
Giang Hoài lạnh lùng liếc Vệ Hòa Bình: “ Làm sao tôi biết được.”
Chủ tịch Bạc vẫn như bình thường, sắp xếp lại bàn học, cúi đầu đẩy ghế vào dưới gầm bàn, rời khỏi chỗ ngồi.
Trước khi ra khỏi cửa sau, cậu ta liền xoay người, trước sự chứng kiến của Vệ Hòa Bình, cậu ta xoa đầu của Giang Hoài, cong khóe miệng: “ Tuần sau gặp lại.”
Vệ Hòa Bình: “!!”
Giang Hoài: “...”
Vệ Hòa Bình hít một hơi thật dài: “Giang…”
Giang Hoài xách cặp lên, tiếng chân ghế va vào dưới gầm bàn kêu lên một tiếng “keng”: “ Cậu câm miệng.
Tôi về trước đây.”
Một chiếc xe Silver Ghost bắt mắt đỗ ở cổng sau.
Học phí của trường cấp ba số hai không thấp, nhưng đa phần học sinh vẫn là được tuyển chọn dựa vào kỳ thi tuyển sinh, tập trung nhiều học sinh giỏi.
Tuy trường cấp ba số hai cũng không thiếu học sinh có gia cảnh có giàu có, nhưng mà cha mẹ có thể lái một chiếc xe với trị giá mấy triệu để đưa đón con là cực kì ít.
Ngay cả tài xế cũng đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ và ngạc nhiên trước sự giàu có của cậu chủ nhà mình.
Một người ở trong hoàn cảnh như vậy mà không trở nên kiêu ngạo, tự cao hay tự mãn là rất hiếm.
Bạc Tiệm mệt mỏi đỡ đầu, tựa lưng vào ghế sau.
Tài xế nói: “Chiều hôm nay bà chủ ở nhà, thưa cậu chủ.”
Không ai trả lời.
Tài xế cũng đã quen với việc không ai trả lời.
Kha Anh đặt thư giới thiệu của đại học đang cầm trong tay xuống bên cạnh.
Bà đứng dậy, xem giờ và hỏi thẳng vào vấn đề: “Lần trước mẹ nói tài xế đưa tài liệu, con đã xem chưa?”
Bạc Tiệm cặp cũng không để xuống, nói: “ Xem rồi.”
Một đống tài liệu dày cộm đã bị đổ vào thùng rác của phòng sinh hoạt sau nửa tiếng đồng hồ bước vào cổng trường của trường cấp ba số hai.
“Có để ý trường nào chưa?”
Kha Anh vẫn tiếp tục hỏi: “Các tài liệu lần này mẹ có khoanh tròn một số trường, đều là những trường thích hợp với con, đương nhiên quyền lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về con, con hãy cân nhắc nơi nào phù hợp hơn rồi nộp đơn càng sớm càng tốt.”
Vẻ mặt của Bạc Tiệm vẫn không thay đổi, cậu thờ ơ nói: “Con có thể tự chọn đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng mẹ nghĩ rằng…”
“Con không ra nước ngoài.”
Kha Anh đột nhiên như bị mắc nghẹn trong cổ họng: “ Con…”
Bạc Tiệm nho nhã, lễ phép thực hiện một cử chỉ rồi dừng lại: “Mẹ, đừng uổng công vô ích.
Chuyện của bản thân con, con có thể tự mình sắp xếp cho tốt.”
Cậu xoay người lên lầu: “ Con đi làm bài tập đây.”
Thực ra, trước khi tan học, Bạc Tiệm đã làm xong hết bài tập rồi, cậu bây giờ rõ ràng là đang trợn mắt mà nói dối.
Cậu có thói quen khóa cửa phòng mình.
Thật ra, sẽ không có ai lỗ mãng bước vào phòng mà không gõ cửa, nhưng cậu đã có thói quen khóa cửa phòng lại.
Bạc Tiệm để cặp xuống rồi cởi áo khoác.
Bên cạnh tủ quần áo có một chiếc gương soi toàn thân.
Bạc Tiệm liếc qua chiếc gương, trên khóe miệng vẫn còn lưu lại miệng vết thương bị nứt, cú đấm của Giang Hoài đánh mạnh đến nỗi làm răng cậu đau nhức.
Đúng là bạn nhỏ hay gây sự, một lời không hợp liền ra tay.
Bạc Tiệm mở máy tính, đăng nhập QQ.
Thông báo của QQ nhấp nháy vài lần.
Patreon: Tôi đã cắt ra được hết video giám sát ở tòa dạy học lớp 11 của trường cấp ba số 4 từ ngày 1 tháng 9 đến hôm nay, ba camera ngoài hành lang của lớp 11a8 và trong lớp a8 ở tòa nhà số 2 cũng đã được cắt hết rồi.
Patreon: Nhưng cậu lại đưa cho những bức hình đó yêu cầu tôi phải cắt hết sự xuất hiện của một cậu bé, chuyện đó tôi làm không được, chẳng có chút kĩ thuật nào, cũng phải mất rất nhiều ngày đó.
Patreon: Muốn tôi làm cũng không phải không được.
Thêm tiền đi.
Một vài dòng tin nhắn hiện lên, “ Patreon” một lần gửi hàng trăm đoạn được lấy ra từ tập tin.
Mỗi đoạn đều từ video giám sát của tòa nhà lớp 11 của trường cấp ba số 4.
Đây đều được đánh cắp từ hệ thống giám sát của trường cấp ba số 4.
Qua một lúc, Bạc Tiệm gửi tin nhắn đến.
“Đây là ảnh của Tống Tuấn học lớp 11a8 trường cấp ba số 4, cắt hết sự xuất hiện của cậu ta ở tòa dạy học lớp 11 sau khi học kì bắt đầu.”
“Tống Tuấn.
JPG”
Bạc Tiệm đánh ra mấy chữ: “Lượng công việc lớn như vậy, cậu có thể nhờ người khác giúp.”
Patreon: Ông chủ hào phóng quá đi.
Vậy là xong hết rồi.
Bạc Tiệm hỏi: “ Có dịch vụ cấp tốc không?”
Patreon:...!Anh muốn mấy ngày?
Bạc Tiệm: “ Càng nhanh càng tốt.”
Patreon:...!OK, để tôi hỏi thử xem trong