Giang Hoài tìm góc chụp mười mấy phút xong liền đặt chụp flash liên tục.
Dù sao cũng chỉ chụp hoàng hôn, cậu cũng ngồi cuối lớp, không chắn ai cả.
Nhưng đúng lúc Giang Hoài ấn nút chụp thì bên phải của cửa sau xuất hiện một cái chân… Sau đó là bắp chân, đùi, nửa thân, cả người.
Bạc Tiệm đi qua, đằng sau còn có hai người nữa.
Chính giữa khung hình, che luôn bầu trời hoàng hôn rực rỡ ngoài hành lang.
Giang Hoài: “...Đm.”
Giang Hoài lập tức xem mấy tấm ảnh chụp vừa rồi… Những tấm hình này đã ghi lại toàn bộ quỹ đạo đi và tư thế đi của Bạc Tiệm.
Gay go rồi.
Càng nguy là… Giang Hoài ngẩng đầu nhìn thấy Bạc Tiệm đi vào rồi đứng trước mặt cậu.
Đưa ngón trỏ ra “cộc cộc” hai tiếng xuống bàn Giang Hoài, Bạc Tiệm cúi nhìn cậu nói: “Giờ tự học chơi điện thoại, tịch thu, trừ hai điểm.”
Giang Hoài: “??”
Bàn tay trắng trẻo mảnh mai giơ ra trước mặt Giang Hoài.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Giang Hoài: “...”
Cảm giác bị người mình ghét nhất bắt lỗi hai lần trong một ngày như thế nào?
Giang Hoài ngẩng đầu: “Giờ tự học đầy người chơi điện thoại, sao cậu không bắt?”
“Tôi nhìn thấy cậu rồi.” Bạc Tiệm nói.
Vốn dĩ sắp tan học rồi, chủ tịch Bạc quân pháp bất vị thân tịch thu điện thoại lớp mình… Hay là tịch thu điện thoại Giang Hoài.
Nhiều bạn quay lại hóng hớt, bộ dạng xem kịch hay đây.
Hôm nay là ngày đầu nhập học, thầy đang họp, không nói cả một năm, ban nãy lớp 11/2 có hơn mười người chơi điện thoại trong giờ tự học.Giang Hoài chỉ tay hỏi: “Vậy cậu không nhìn thấy người khác chơi điện thoại à??”
Bạc Tiệm cúi xuống lông mi hơi run, cậu nhìn cả lớp rất nghiêm túc, sau đó lại nhìn Giang Hoài: “Chỉ có cậu đang chơi điện thoại.”
Giang Hoài nheo mắt: “Cmn không phải cậu nói thừa à?”
Đã biết ban kỷ luật đến, lại còn ngồi cuối, cmn ai còn chơi điện thoại.
Hơn bốn mươi cặp mắt của lớp 11/2 nhìn về hàng hai từ cuối lên.
Bạc Tiệm vẫn không đổi: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Trưởng ban thể thao đi trước rồi, Trần Phùng Trạch đứng ở cửa sau nhìn Giang Hoài.
Kiểm tra kỷ luật đương nhiên bắt cả lỗi chơi điện thoại trong lớp… Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, lại còn đang giờ tự học nên nhìn thấy bạn nào chơi điện thoại, bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, hôm nay ban kỷ luật lại tịch thu của Giang Hoài…
Chờ đã.
Trần Phùng Trạch ngây người… Cậu ta là thành viên ban kỷ luật nhưng Bạc Tiệm đâu phải.
Hồi sáng cậu ta nhờ chủ tịch Bạc kiểm tra đồng phục thay cậu ta nhưng chủ tịch hội học sinh không lo vụ kỷ luật này!
Giang Hoài không cảm xúc đứng dậy, đá băng ghế xuống dưới bàn rồi đánh vào chân bàn, một âm thanh rất lớn vang lên như bàn ghế đổ vậy.
Bỗng chốc cả lớp ồn ào.
“Đm tình huống gì đây, sắp đánh nhau à??”
“Ôi mẹ ơi đáng sợ quá rồi đó? Giang Hoài cứng vậy cơ à?”
“Hay là Giang Hoài đến kỳ dịch cảm rồi?”
“Cậu nghĩ quá rồi, hồi lớp 10 Giang Hoài cũng như này… Đánh nhau không ít.”
“Trận chiến thế kỷ, sắp đánh nhau rồi, tớ cược năm tệ Giang Hoài thắng!”
“Cậu im đi! Chủ tịch không đánh nhau đâu!”
“Đm… Loại Alpha như Giang Hoài sao vẫn chưa bị đuổi nhỉ?”
Vệ Hòa Bình vừa quay đầu nhìn đã nghe thấy Lưu Sướng nói sao Giang Hoài vẫn chưa bị đuổi, tức tối trừng mắt nhìn cậu ta: “Vớ vẩn vừa! Giang Hoài không phải người tùy tiện động tay động chân!”
Lưu Sướng bĩu môi, nói nhỏ “Ai mà tin”.
Sắc mặt Bạc Tiệm không đổi, việc chung giải quyết chung, tay vẫn không động đậy: “Điện thoại.”
Giang Hoài đáp: “Không đưa.”
Bạc Tiệm nhìn khóe miệng bị thương của Giang Hoài một lát rồi với về phía chiếc điện thoại trong tay Giang Hoài… Nhưng bị tay kia của Giang Hoài chặn lại.
Giang Hoài nắm chặt cổ tay Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm mặc áo cộc, lòng bàn tay chạm vào cổ tay, thô ráp nhưng ấm áp.
Bạc Tiệm nhanh chóng rút tay lại, cậu còn chưa kịp nói gì thì Giang Hoài đã hơi nghiêng người qua nói bên tai cậu: “Chủ tịch… Nhường chút đi mà… Không đưa điện thoại cho cậu được, tôi còn phải dùng.”
Giọng nói của chàng trai trong trẻo, âm cuối thỏa hiệp như mềm mại hơn chút.
Lớp học ồn quá, chỉ có Bạc Tiệm nghe thấy Giang Hoài nói cái gì.
Hai người đứng rất gần.
Lớp học lại càng ồn.
“Toi rồi… Đây là khiêu khích thêm à?”
“Hai Alpha lại kinh khủng như thế sao!”
“Ôi… Lớp mình chia như này đúng đỉnh.”
Tựa như chỉ cần Bạc Tiệm quay đầu thì cậu sẽ thở vào mặt Giang Hoài vậy.
Cậu cụp mắt: “Dùng làm gì?”
“Dùng để nhắn tin gọi điện đó.” Giang Hoài nói.
“Vậy cậu đi đổi cái khác,” Bạc Tiệm nhẹ nhàng nói, “Trường quy định tịch thu điện thoại, vi phạm thì phải tự chịu trách nhiệm.”
“Không được.” Giang Hoài lập tức nói, giấu điện thoại ra sau.”
Gần quá.
Alpha không dùng thuốc ức chế tử tế hoặc vừa vận động xong dễ ra mồ hôi đều khó tránh khỏi việc trên người có mùi pheromone.
Khiến cho Alpha khác vô cùng khó chịu.
Nhưng Giang Hoài không như vậy.
Sạch sẽ không có mùi gì.
Nhưng dẫu vậy… Bạc Tiệm nhìn đường cằm sắc nét của Giang Hoài, lùi lại một chút: “Sao lại không được?”
“Trong điện thoại tôi có thứ… Hôm nay về cần dùng.” Giang Hoài đáp.
Bạc Tiệm không nói gì.
Giang Hoài gần như tiêu phí hết sự kiên nhẫn suốt mười bảy năm cuộc đời ở đây rồi, cậu ta còn nắm chặt tay rồi… Nhưng lại cười: “Đừng nghiêm khắc vậy chứ, tôi hứa đây là lần cuối cùng… Tha cho tôi đi, ok?”
Bạc Tiệm ngẩng lên: “Cậu đang xin tôi?”
Bỗng chốc Giang Hoài nắm tay chặt hơn nhưng cậu vẫn gật đầu.
Bạc Tiệm nhìn cậu không nói gì.
Hai người nhìn nhau mà không ai nói một lời, giống như đang chờ người kia cúi đầu trước vậy.
Học sinh lớp 11/2 bàn tán sôi nổi.
“Hai người họ đang làm gì vậy?”
“Chiến thuật giằng co?”
“Tớ đoán là Giang Hoài chắc chắn muốn ra tay nhưng chủ tịch không muốn đánh nhau.”
“Cao thủ đối đầu… Ôi ban nãy có ai nghe thấy họ nói gì không?”
Giang Hoài đột nhiên bực rồi.
Cậu híp mắt nói: “Xin cậu đó.”
Bạc Tiệm thoải mái: “Không nghe thấy.
“...”
Giang Hoài miễn cưỡng thả lỏng tay đang nắm chặt, cậu sợ không kiểm soát nổi tay mình.
Cậu nghiêng người về phía trước, ghé vào tai Bạc Tiệm.
“Tôi biết lỗi rồi, Bạc Tiệm… Xin cậu tha cho tôi được không?”
Bạc Tiệm nắm tay, cụp mắt xuống, con ngươi lợt màu lại càng nhạt: “Tôi không vì tình riêng mà lợi dụng chức quyền để làm việc này.”
Giang Hoài: “?”
Bạc Tiệm cách xa Giang Hoài, bình thản nói: “Nộp điện thoại hoặc trừ 20 điểm, cậu chọn một cái đi.”
Giang Hoài: “??”
Bạc Tiệm liếc điện thoại của Giang Hoài: “Không nộp điện thoại… Tôi coi như cậu chọn trừ 20 điểm lớp.”
Trần Phùng Trạch đứng đợi ngoài cửa lớp 11/2 mãi một hồi lâu mới thấy Bạc Tiệm đi ra.
“Cậu nghiện làm thành viên ban kỷ luật rồi à? Chủ tịch hội học sinh đi thu điện thoại làm gì…” Trần Phùng Trạch đi đến còn chưa nói xong đã nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay Bạc Tiệm.
“Đm… Được đấy!” Trần Phùng Trạch dùng khuỷu tay huých vai Bạc Tiệm, mặt đầy kinh ngạc, “Điện thoại của Giang Hoài mà cậu cũng thu được, cậu không đánh nhau với hắn chứ?”
“Không.” Bạc Tiệm cúi đầu nhìn điện thoại.
Trần Phùng Trạch cũng qua nhìn: “Cậu nói với Giang Hoài cái gì mà có thể khiến hắn nghe lời cậu?”
Bạc Tiệm không nói.
Nhưng Trần Phùng Trạch nhìn thấy Bạc Tiệm mở điện thoại Giang Hoài lên… Điện thoại của Giang Hoài không có mật khẩu.
Bạc Tiệm rõ ràng cũng sững sờ.
Trần Phùng Trạch tròn mắt: “Còn có người không đặt mật khẩu điện thoại à?”
Bạc Tiệm nhíu mày, vuốt sang phải là mở được điện thoại Giang Hoài.
Trần Phùng Trạch nhìn Bạc Tiệm hỏi: “Cậu chuẩn bị xử lý điện thoại của Giang Hoài như nào?”
“Xóa ảnh cậu ta vừa chụp ở cửa đi,” Bạc Tiệm không vào cái khác mà ấn vào thư viện, “Sau đó nộp cho thầy phụ trách xử…”
Bạc Tiệm dừng lại.
Cậu muốn xóa mấy bức mới chụp ở cửa sau, mấy tấm dưới cùng mà bản thân bị Giang Hoài chụp phải.
Bên trên là… khoảng bảy tám tấm ảnh của cậu.
Có ảnh cắt ra từ ảnh lớp, ảnh trong hoạt động tuyên truyền, ảnh chơi bóng rổ, ảnh đang phát biểu, còn có ảnh ai chụp lúc cậu đang học nữa…
Mỗi tấm mỗi tấm, người khác đều bị cắt hết chỉ còn một mình Bạc Tiệm.
Gần đây nhất là sáng này, ảnh lễ nhập học.
Trần Phùng Trạch đột nhiên nhìn thấy Bạc Tiệm không động đây, đứng đó nhìn điện thoại Giang Hoài, tò mò đi qua muốn xem thử: “Sao vậy? Cậu nhìn thấy gì à?”
Nhưng mà cậu còn chưa kịp nhìn thì Bạc Tiệm đã thoát ra ngoài.
Trần Phùng Trạch: “?”
Bạc Tiệm cầm điện thoại đứng ở ngã rẽ hành lang, chây lười nói: “Không phải cậu còn đi tìm bạn gái sao? Đi trước đi.”
“Hả?”
“Tạm biệt.” Bạc