Lưng Giang Hoài chạm vào cửa phòng thi số 40, tay vòng ra phía sau, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Cậu đứng cạnh cửa, Bạc Tiệm đứng bên cửa sổ, khoảng cách là một căn phòng.
Bạc Tiệm đứng ngược sáng, không nhìn được rõ khuôn mặt ra sao.
Cậu nhìn chằm chằm Bạc Tiệm: “Những lời này nên là tôi nói với cậu mới đúng.” Cậu cười nhạo nói: “Chắc là cậu đã nghĩ kỹ rồi, nếu như cậu mượn tôi đánh dấu… Vậy thì chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được đấy.”
“Ví dụ?” Giọng điệu Bạc Tiệm rất nhẹ nhàng.
Giang Hoài không tin Bạc Tiệm thật sự không biết gì, cũng không tin Bạc Tiệm có thể quên sạch sẽ hiện trường tai nạn ở trên sân thượng hôm đó… Cậu không nói gì cả, lại càng mím môi chặt hơn, mắt nhìn Bạc Tiệm không chớp.
Bạc Tiệm cẩn thận vén bức rèm cửa sổ bị gió thổi tung sang một bên, cậu khẽ nghiêng đầu nhìn: “Tin tức tố của tôi có sức hấp dẫn lớn với cậu như thế sao?”
Thần kinh Giang Hoài đã căng thẳng đến nỗi sắp xuất hiện ảo giác tới nơi.
Rõ ràng cậu và Bạc Tiệm cách xa nhau vạn dặm, lại còn mở cửa sổ, gió lạnh không ngừng thổi vào trong, cậu căn bản không thể nào ngửi được ra tin tức tố của Bạc Tiệm được… Nhưng mà Giang Hoài lại cảm giác cả người mình đang từ từ nóng ran lên.
Từ đầu đến chân.
“Bình thường.” Giang Hoài nói dối, bờ môi càng mím chặt hơn.
Bạc Tiệm khẽ cười một tiếng không nói gì cả, chỉ hỏi tiếp: “Vậy thì cậu sẽ thích tôi vì tin tức tố của tôi à?”
“Không đâu.” Hơi dừng lại một chút, Giang Hoài lại bổ sung bằng vẻ không cảm xúc: “Không thể nào.”
Bạc Tiệm ngước mắt nhìn, cậu đang đứng ngược sáng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thế thì cậu sợ cái gì?”
Giang Hoài hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày không nói gì thêm.
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài chăm chú, đi về phía cậu ta.
Giang Hoài theo bản năng ngửa ra phía sau nhưng vốn dĩ cậu cũng đã dựa vào cánh cửa, lại ngửa ra nữa cũng hết đường trốn chạy.
Sau lưng cậu gần như đã dán lên tấm ván cửa phòng thi.
Mắt thấy Bạc Tiệm càng lúc càng tiến gần, hầu kết Giang Hoài trượt lên trượt xuống.
Mỗi một bước đi dường như trùng hợp đúng theo từng nhịp trái tim xao động.
Bạc Tiệm dừng lại trước người cậu, mắt nhìn Giang Hoài một cách chăm chú, trên miệng lộ ra một ý cười hư tình giả ý, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Nếu như tôi không có chút hấp dẫn nào đối với cậu, tất cả sức hấp dẫn của tôi đối với cậu đều do kỳ đánh dấu gây ra cho cậu ảo giác sinh lý… Vậy thì cho dù tôi có đánh dấu cậu thêm một lần nữa thì đối với cậu cũng vẫn chẳng ảnh hưởng gì như trước hay sao?”
“Cậu sợ gì hả.” Bạc Tiệm nhẹ giọng nói.
Giang Hoài kiềm nén cảm giác xúc động muốn đẩy Bạc Tiệm sang một bên… Bạc Tiệm đứng cách cậu không xa cũng không gần.
“Tôi không sợ.” Giang Hoài lạnh băng đáp.
Bạc Tiệm giơ tay quấn đuôi tóc trên vai Giang Hoài, cảm giác trên tay mang tới sự ấm áp khô ráo.
Chỉ mới vô cùng chạm vào cổ Giang Hoài, cậu đã lập tức giữ tay Bạc Tiệm lại: “Đừng chạm lung tung…”
Bạc Tiệm ngước mắt nhìn: “Thế này mà kêu không sợ à.” Bàn tay bị Giang Hoài đè lên hơi xoay ngược lại, lật tay chạm vào lòng bàn tay… giống như hai người đang nắm tay nhau.
Cậu hỏi: “Cậu rất sợ tiếp xúc da thịt thân mật với tôi à?”
Cậu nhìn Giang Hoài, vẻ mặt mang theo sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Tại sao lại sợ tiếp xúc da thịt với tôi?”
Giang Hoài đã cứng còng lưng từ cổ trở xuống, cậu không rút tay lại, Bạc Tiệm nắm tay phải của cậu, lòng bàn tay cũng ấm áp khô ráo.
Chỉ là lòng bàn tay cậu đã sớm mướt mồ hôi, bị gió thổi qua đến mức lạnh lẽo.
Tại sao lại sợ tiếp xúc da thịt với Bạc Tiệm ư?
Không, cậu không phải là sợ hãi.
Cậu cực kỳ cực kỳ cực kỳ muốn vậy, muốn tiếp xúc thân mật với Bạc Tiệm chứ.
Cậu chỉ sợ Bạc Tiệm không thích, không thích tiếp xúc với mình… Cũng không thích mình.
Dù ít dù nhiều thì cậu cũng có một chút chút thích Bạc Tiệm.
Đáp án nghe rất sinh động.
Nhưng Giang Hoài không nói gì cả, sắc mặt lại không tốt lắm.
Bạc Tiệm khe khẽ thở dài.
Đúng là đầu gỗ, cậu phải muốn chứ.
Không chịu nói thích mình… Cho dù là giả thì đợt lát nữa hoàn hồn lại cảm thấy không đúng, cứ ngoan ngoãn nói một câu thích mình cũng được mà.
Nhưng mà đó là Bạc Tiệm nghĩ vậy, nếu như Giang Hoài mà ngoan ngoãn như thế thì đã chẳng phải là tên đầu gỗ rồi.
Cậu rũ mắt nhìn Giang Hoài, vẻ mặt Giang Hoài vô cùng khó coi, nhưng từng trong ánh mắt mơ hồ bất định của Giang Hoài thì cậu đã có thể đoán được sơ sơ Giang Hoài đã sớm bay hồn mất vía, không biết đang nghĩ tới đâu rồi.
Bạc Tiệm rất muốn nhào vào cắn cho Giang Hoài một cái, tranh thủ cắn sự chú ý của Giang Hoài quay trở lại đặt trên người mình.
“Giang Hoài.” Cậu gọi một tiếng.
Giang Hoài đột nhiên hoàn hồn: “…”
“…”
Bạc Tiệm im lặng mấy giây, cậu cúi mắt nhìn Giang Hoài, nhẹ giọng nói: “Nếu như cậu sợ trong thời kỳ tạm thời đánh dấu cậu có phản ứng quá khích đối với tôi… Cậu có thể thử thích ứng với tôi trước xem đã.”
Giang Hoài nghe không hiểu gì, nhíu mày hỏi: “Cậu nói gì thế?”
Bạc Tiệm cúi đầu, mắt đối mắt nhìn chằm chằm vào Giang Hoài.
Giang Hoài ngửa đầu ra sau, “cộp” một tiếng, đầu cậu đụng vào ván cửa nhưng Giang Hoài không hề nhúc nhích.
Trước khi Giang Hoài lên tiếng thì Bạc Tiệm đã dán bên tai Giang Hoài: “Thích ứng với tin tức tố của tôi.”
Trái tim như có một giây ngừng đập, Giang Hoài đẩy vai Bạc Tiệm ra: “Không phải, cậu…”
“Nếu như tin tức tố của tôi khiến cho cậu không thoải mái,” Bạc Tiệm nói: “Thích ứng với nó thì cậu sẽ không còn thấy khó chịu nữa.” Mỗi một câu chữ cậu nói đều mang theo vẻ đứng đắn lịch sự nhã nhặn, nhưng qua tai Giang Hoài lại giống như lời mời gọi trần trụi, quá mức dụ dỗ: “Cứ làm quen từ từ là được, Giang Hoài cậu đừng sợ.”
“Giờ ôm lấy tôi thử xem.” Cuối cùng Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài đột nhiên cứng họng cạn lời, cậu không thốt ra được câu nào, chỉ có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim trong lồng ngực.
Giọng Bạc Tiệm nói rất trầm, trầm đến nỗi gần như khiến cho phán đoán của Giang Hoài sinh ra ảo giác: “Giang Hoài, ôm tôi đi.”
Sau lưng Giang Hoài dán lên cánh cửa, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi.
Mí mắt cậu hơi run rẩy, cậu nhắm mắt lại.
Nhiệt độ cơ thể Bạc Tiệm cao hơn của cậu, nhẹ nhàng vòng qua eo cậu, khuôn cằm chậm rãi vuốt ve mấy cái trên cổ cậu.
Mu bàn tay Giang Hoài căng thẳng, ngón tay hơi túm lấy vạt áo gió sau lưng Bạc Tiệm.
Mùi cỏ cây lạnh lẽo tản ra, âm thầm lôi kéo ý thức của Giang Hoài.
Nhưng cái lạnh là giả, dưới lớp da lạnh lẽo là máu nóng sôi trào, dâng lên khiến cho con người ta hoa mắt ù tai.
Bạc Tiệm ôm lấy Giang Hoài, cậu càng muốn được nhiều hơn nữa, đôi môi như có như không lướt qua vùng cổ Giang Hoài.
Cậu nhẹ giọng nói: “Không thoải mái thì nói với tôi.”
Giang Hoài cảm nhận được sự yên tĩnh xưa nay chưa từng có, ngay cả âm thanh hô hấp cũng bị đè nén trong lồng ngực.
Tin tức tố càng lúc càng nồng đậm, từ từ lộ ra hiện tượng lâng lâng, tỏ rõ sự xâm chiếm mạnh mẽ không chút ngoại lệ của Alpha.
Bạc Tiệm ôm chặt lấy eo Giang Hoài.
Trời tháng mười một, Giang Hoài chỉ mặc một chiếc áo hoodie, từng đốt ngón tay Bạc Tiệm cách lớp vải áo hoodie, dần dần vươn lên trên sống lưng Giang Hoài vuốt ve.
Đầu óc Giang Hoài trống rỗng.
Mãi cho tới khi cậu cảm thấy cổ bị thứ gì đó ướt át mềm mại liếm qua, thần kinh đang căng thẳng của Giang Hoài lập tức đứt phựt.
Nụ hôn tinh tế đặt lên vai lên cổ, Bạc Tiệm cúi đầu, lòng bàn tay cũng chậm rãi đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Cậu hôn hít mút lấy hầu kết Giang Hoài.
Đầu gỗ ngoan thật đấy, dựa trên cánh cửa ngây ngốc, mí mắt hơi run rẩy bị tin tức tố của cậu dính đầy lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Bạc Tiệm, đuôi mắt đỏ ửng không thốt lên lời.
Đầu óc Giang Hoài giống như một bản CPU bị tin tức tố hủy diệt.
Bạc Tiệm chưa từng lấy tin tức tố để áp đảo Giang Hoài, đây là lần đầu tiên.
Đại não hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ còn lại một ý niệm… đáp lại cậu ấy.
nhưng Giang Hoài không phân biệt được rõ ràng đây là suy nghĩ nảy sinh ra từ tin tức tố hay là xuất phát từ bản thân cậu, là suy nghĩ của chính cậu.
Bạc Tiệm nhẹ giọng hỏi: “Có thể cũng cho tôi một chút tin tức tố của cậu được không?”
Một tia lý trí cuối cùng của Giang Hoài khiến cậu cảm thấy tình hình hiện tại đã vượt qua tầm kiểm soát, con mẹ nó đã quá