Giang Hoài bất ngờ ngửa ra sau: “Rầm——” chân ghế dựa cào trên mặt đất.
Bạc Tiệm ngồi trên chiếc sô pha đơn, eo hơi hơi cong, giẫm lên sàn nhà bằng đôi chân trần, chiếc quần được gấp gọn gàng rồi đặt ngay trên đầu gối, bụng dưới xuất hiện bóng dáng của vật thể nào đó.
Cậu ngồi xuống, cuối cùng Giang Hoài cũng nhìn thấy mặt cậu.
Cậu nhẹ giọng nói: “Giang Hoài, cậu đừng nhìn tôi.”
Hiện tại tôi lại không muốn để cậu nhìn nữa.
Tôi hối hận rồi.
“Tôi xấu hổ.” Cậu nói.
Trái táo Adam của Giang Hoài khẽ động mấy cái, quay đầu đi, con mẹ nó chứ, cậu cũng không muốn nhìn...!Khi lời nói sắp buột ra khỏi miệng, Giang Hoài lại liếc mắt nhìn một cái, nói: “Cậu xấu hổ cái rắm.”
Câu nói “Tôi xấu hổ” của chủ tịch Bạc không hề có sức thuyết phục, bởi vì không ai xấu hổ mà tim không nhảy thon thót, đã vậy lại còn ung dung thừa nhận là mình xấu hổ.
Như này thì có mà xấu hổ cái rắm.
Tay Bạc Tiệm đặt lên đầu gối chiếc quần dài, phần thắt lưng của chiếc quần dính một chút mồ hôi lạnh.
“Cậu nhắm mắt lại trước đi...!Tôi muốn vào phòng tắm.”
Cậu đã xem nhẹ sức hấp dẫn của Giang Hoài với cậu.
Hoặc có thể nói là cậu đã xem nhẹ tính chiếm hữu của Alpha...!Đối với một Omega vốn thuộc về cậu.
Kỳ thật mà nói, Alpha không có thời kỳ động dục, nhưng Omega của cậu lại chính là thời kỳ động dục của cậu, thời thời khắc khắc, tùy thời tùy chỗ.
Bạc Tiệm cụp mắt xuống, trái tim đập nhanh vô cùng.
Giang Hoài hơi sững sờ… Bạc Tiệm nghiêm túc sao? Cậu thật sự xấu hổ?
Nhất thời, Giang Hoài tự nhiên lại không biết nên nghĩ như này “Loại người như Bạc Tiệm mà cũng biết ngại sao” hay là nghĩ “Con mẹ nó chứ, xấu hổ mà cứ một hai phải cởi quần áo bên ngoài, cùng dìm cậu xuống nước như vậy à”.
Một lúc lâu sau, Giang Hoài phóng to cửa sổ video, nhướng mày nói: “Cậu đi đi.”
“…”
Bạc Tiệm giương mắt, nói: “Không được nhìn tôi, nhắm mắt lại.”
Giang Hoài cười nhạo: “Không nhắm đấy.”
“Nhắm mắt.”
“Tôi không nhắm.” Giang Hoài liếm liếm răng, tiếp tục: “Cậu có thể làm gì được tôi nào?”
Cậu giơ tay: “Cậu đi mau đi, phòng tắm ở ngay bên cạnh đấy.
Vừa nãy lúc cởi quần áo không thấy cậu xấu hổ, cởi xong rồi giờ mới nói xấu hổ, có cái rắm ấy? Định lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau à?”
Bạc Tiệm: “...”
Quyền chủ động giờ đã nằm trong tay Giang Hoài.
Cậu hơi ngả người ra sau lưng, lười biếng nói: “Đi đi, tôi đợi cậu.” Cậu hơi ngừng một chút, sau đó lại bổ sung thêm câu: “Tôi sẽ nhìn thật kỹ.”
Một lúc lâu sau, Bạc Tiệm bình tĩnh lại, nói: “Giang Hoài, cậu giở trò lưu manh.”
Giang Hoài vốn định nói “Tôi giở trò lưu manh cái rắm ấy”, nhưng lời nói vừa lên tới miệng, cậu lại gật đầu, trả lời khác hoàn toàn: “Cậu nói đúng lắm, mau đi đi.
Hoặc là cậu có thể bước tới ngắt kết nối cuộc gọi video.”
“…”
Bạc Tiệm cúi thấp đầu: “Giang Hoài, nhắm mắt.” Cậu nói với giọng khàn khàn: “Tôi...!Tôi không muốn để cậu nhìn thấy.”
Giang Hoài sửng sốt.
“Nhắm mắt.” Bạc Tiệm lặp lại lần nữa.
Giang Hoài căng thẳng vô cùng, không nói chuyện, quay đầu đi, rồi nhắm mắt lại.
Đây vốn không phải là cuộc gặp mặt đối mặt, đây chỉ là một cuộc gọi video dạy phụ đạo một một mà thôi, Giang Hoài không nghe rõ tiếng trong video, những âm thanh rất nhỏ đương nhiên sẽ không nghe thấy gì rồi, trái tim cành lúc càng đánh trống reo hò.
Ánh sáng của đèn bàn xuyên thấu qua mí mắt hỏi mỏng của cậu, Giang Hoài xoay chuyển tròng mắt, có cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu.
Phần góc đuôi của tờ giấy trắng A4 đã bị mồ hôi miết ướt đẫm.
Không biết qua bao lâu, Giang Hoài quay đầu lại, trợn mắt nhìn liếc qua.
Bạc Tiệm vừa mới đi tới định cầm lấy điện thoại, đúng lúc cậu ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Hoài cứng đơ người, lại quay đầu đi: “Con mẹ, sao cậu chậm chạp thế hả.”
“Cậu...” Bạc Tiệm vừa mới quay đầu, lại dừng lại, yếu hầu khẽ di chuyển.
Cậu im lặng hết nửa ngày, sau đó nói: “Trước tiên, cậu hãy sửa lại những chỗ sai trong đề ngữ văn cậu làm tối nay đi.”
“… Ừ.”
“Cuối tuần này cậu tốt nhất nên lập thời gian biểu đi, ví dụ như hôm nay và ngày mai là để ôn tập ngữ văn và tiếng Anh, buổi tối buổi sáng giữa trưa lúc nào dùng để ôn tập ngữ văn lúc nào dùng để ôn tập tiếng Anh ghi rõ ra, sau đó chỉ việc nhìn rồi tập trung xử lý vấn đề thôi.” Giọng điệu của Bạc Tiệm lại trở về đúng vẻ ung dung thong thả, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Giang Hoài phải quay đầu vặn sang một bên đến nỗi cổ cứng đờ, cậu xoay người qua chỗ khác: “Ừ.”
“Tôi đi tắm trước đã, cậu ôn tập cho tốt.”
Giang Hoài lại “Ừ”.
Cậu ngồi nghiêng trên ghế, khuỷu tay chống ở chỗ đầu gối, đầu hơi cúi xuống, eo hơi cong.
Một lúc lâu sau, phát hiện đến tiếng vang nhỏ nhất cũng không nghe thấy nữa, lúc này Giang Hoài mới mở mắt ra, nghiêng đầu liếc mắt nhìn lướt qua video một cái.
Người đã đi rồi.
Giang Hoài chỉnh lại dáng ngồi, cả người dựa ra sau ghế như bị rút hết xương.
Cậu tùy tay với lấy chiếc bút đỏ, kẹp giữa ngón tay xoay vài vòng, lại một tiếng “lạch cạch” vang lên, bút rơi trên bàn.
Cậu cầm bút lên lần nữa, xoay hai vòng, lại “lạch cạch” tiếng bút rơi.
Giang Hoài ngây ngốc nhìn chằm chằm câu hỏi đầu tiên trong đề thi ngữ văn.
Miếng vải ẩm màu trắng ươn tướt phồng ra một quả bóng lớn.
Cậu tháo nắp bút đỏ, ngẫu nhiên vẽ vài đường lung tung vào tờ đáp án trắc nghiệm, bút đỏ không ra mực, Giang Hoài xoay người, thẳng tay quăng chiếc bút vào thùng rác.
Cậu đứng dậy, “Leng keng” một tiếng, cái ghế dựa bị cậu đá phăng đi, “rầm” tiếng đóng cửa nhà vệ sinh vang lên.
Đã gần tháng mười một rồi, nước trong vòi khiến người ta lạnh đến nỗi rùng mình.
Giang Hoài vặn mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt.
Nước lạnh chảy từ cằm chảy xuống, cánh tay Giang Hoài nổi một tầng da gà.
Não bộ nóng rực, cái gì đó lại sưng lên, cảm giác thèm thuồng khát vọng lại dày vò, vừa nhìn đã nhớ tới dáng vẻ đáng chết của Bạc Tiệm, từng chỗ một.
Bạc Tiệm...
Khốn kiếp.
Giang Hoài đứng trước gương.
Nước lạnh khiến phần tóc ở thái dương cậu bị ướt theo, những sợi tóc ướt nhẹp rũ xuống hai bên, dính vào má cậu.
Cậu lấy dây cột tóc, đi tới mở vòi hoa sen.
Nước lạnh lập tức chảy ra xối xả, người đứng dưới làn nước đến nửa ngày cũng chẳng có biểu hiện gì, đến một lúc nào đó, Giang Hoài run lên cầm cập, điều chỉnh lại nhiệt độ nước.
Giang Hoài gội đầu mất mười phút, thời điểm cậu vào nhà vệ sinh là chín giờ bốn mươi, ra khỏi nhà vệ sinh là chín giờ năm mươi, đúng như dự đoán, chủ tịch Bạc không thể tắm xong trong mười phút được.
Kiểu người cầu toàn cẩn thận như chủ tịch Bạc, cậu lơ đãng nghĩ, thời gian tắm rửa không dài đằng đẵng như mò lên trời đó chứ.
Dùng ngón tay vén máy tóc nửa khô nửa ướt đã sấy một lúc lâu, Giang Hoài lấy một tờ giấy trắng.
Bạc Tiệm nói không sai, ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật, trong lúc ôn tập càng tập trung bao nhiêu càng có hiệu quả bấy nhiêu, ít nhất thì cũng không đến nỗi một đầu đông một đầu tây, lãng phí thời gian không cần thiết.
Mà để tốt nhất thì nên lập thời gian biểu.
Thứ năm thứ sáu tuần sau là tới kỳ thi, chỉ cần lập thời gian biểu từ thứ bảy đến thứ tư tuần sau là được.
Giang Hoài vuốt phẳng tờ giấy trắng, vội vàng vẽ qua loa mấy đường kẻ xiêu xiêu vẹo vẹo để làm thời gian biểu.
Nếu tối thứ sáu và sáng thứ bảy ôn tập ngữ văn, thì chiều và tối thứ bảy sẽ dùng để ôn tập tiếng Anh, chủ nhật...!Dùng cả một ngày để ôn toán, còn ba ngày thứ hai thứ ba thứ tư thì sẽ học lý thuyết khoa học toàn diện mỗi ngày.
Nhưng ôn tập nhiều môn với thời gian gấp rút như vậy, kết quả cuối cùng thì tám chín phần mười là không có môn