Buổi đầu vào lớp một, Tần Dư Hạc đã làm quen với Giang Hoài.
Bố mẹ cậu đã dạy cậu sống tự lập từ trước khi lên lớp một, trở thành một người có thể sống độc lập, một Alpha đầy khí khái Alpha, nhưng mà Tần Dư Hạc lại không muốn như vậy.
Cậu chỉ muốn dựa dẫm vào bố mẹ, dựa dẫm vào những người xung quanh mình.
Bố cậu không đưa cậu vào những trường tiểu học tư thục như những đứa bé các nhà khác, ngược lại bố đưa cậu vào trường tiểu học công lập nơi mà bọn trẻ con được chia theo từng khu vực, một năm chỉ tốn mấy chục tệ tiền sách vở.
Ở đây một lớp có mấy chục bé, mà chỉ có một giáo viên.
Tần Dư Hạc còn chưa vào phòng học đã nghe thấy tiếng khóc nức nở ở bên trong.
Dọa cho Tần Dư Hạc ngã uỵch ngay trước cửa lớp, cũng bắt đầu khóc òa lên.
Giáo viên vội vàng cuống cuồng dỗ dành đám trẻ, Tần Dư Hạc khóc cả chục phút cũng chẳng có ai quan tâm đến.
Tần Dư Hạc càng khóc càng hăng, khóc đến nỗi không còn nước mắt, ngã sang một bên lăn lộn gào toáng lên.
Cho tới khi có người đạp vào mông cậu.
Tần Dư Hạc giơ tay che mông, bực mình nhìn xem là đứa nào không những không an ủi mình lại còn sút mông nữa.
Là một bạn nhỏ da trắng bóc, đôi mắt đen láy, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Bạn nhỏ nói: “Im đi, cậu ồn quá.”
Sau đó bạn nhỏ kia giơ tay về phía cậu: “Đứng lên.”
Tần Dư Hạc vẫn đang thút tha thút thít, trong lòng nghĩ thầm rốt cuộc thì cũng có người quan tâm đến mình.
Nếu như bạn này đối xử tốt với cậu thì tạm thời cậu sẽ không ghi thù cú đá mông vừa nãy.
Bàn tay Tần Dư Hạc giơ tay nắm lấy tay bạn nhỏ kia.
Đó là năm thứ nhất.
Năm nay là năm thứ mười một.
Giang Hoài mở xem điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy Tần Dư Hạc hỏi: “Giang Hoài, cậu còn nhớ chuyện lúc trước không?”
Cậu ngẩng đầu: “Lúc trước ư?”
“Ờ.”
“Lúc trước là lúc nào? Kì nghỉ hè trước à?”
“Đương nhiên không phải.” Tần Dư Hạc hơi bực mình, ngồi trên ghế phó lái không khỏi ngoái đầu lại: “Tôi nói hồi cấp một ấy.”
“Cấp một?”
Tần Dư Hạc nhìn Giang Hoài không chớp mắt.
Giang Hoài hơi nhếch môi: “Đương nhiên vẫn còn nhớ chứ.
Lúc cậu học cấp một vô cùng ngốc nghếch… Cậu còn có ấn tượng không?”
Tần Dư Hạc: “…”
Tần Dư Hạc quay đầu lại nhìn.
Giang Hoài đang chậm rãi nói ở phía sau: “Lúc cậu còn nhỏ… Cậu rất phiền phức.”
Vô cùng dính người giống như kẹo mạch nha, ngày nào cũng dính như theo đuôi đằng sau.
“…”
“Lúc đó tôi cũng đã nghĩ mấy lần định đập cho cậu một trận, sau đó dọa cho cậu tránh xa tôi ra…”
Tần Dư Hạc kịp thời kêu dừng lại: “Giang Hoài, đừng nói nữa.”
Giang Hoài: “?”
Tần Dư Hạc nói: “Làm phiền cậu hãy giữ cho tôi một chút ký ức tốt đẹp giả dối thời thơ ấu đi.”
Giang Hoài mỉm cười, cũng không nói nữa thật.
Cậu gạt di động hỏi: “Có cần tôi gọi cả Vệ Hòa Bình đi cùng không?”
“Không cần đâu.” Tần Dư Hạc cúi mắt, dựa vào ghế đằng sau: “Cậu ấy đâu có ăn được cay, gọi cậu ấy tới ăn xong rồi sáng mai lại tìm đến khóc lóc với hai chúng ta.”
Giang Hoài bất giác nhìn lên.
Những lời Tần Dư Hạc nói là sự thật, Vệ Hòa Bình không ăn được cay.
Mỗi lần hai người bọn họ ăn lẩu cay Tứ Xuyên, gọi điện rủ Vệ Hòa Bình thì cậu ấy nhất định sẽ tới, nhưng đến cũng chỉ là để trình diện chứ chẳng ăn được gì.
Ăn xong đến ngày hôm sau sẽ quỳ gối trong WC khóc lóc kể lể qua Wechat về sự tàn ác vô nhân tính của bọn họ.
Tiếp theo đó lần sau lại lặp lại.
Bước xuống xe, cảm giác nhiệt độ gần đây dù là ban ngày nhưng cũng không quá mười một mười hai độ.
Giang Hoài xuống xe run lập cập, Tần Dư Hạc liếc nhìn cậu: “Cậu lại không mặc quần giữ nhiệt à?”
Giang Hoài không lên tiếng.
Tần Dư Hạc không nói nữa, chỉ tháo khăn lông dê đang quàng trên cổ xuống, đưa cho bạn: “Cậu có thể trùm lên, tôi không chê đâu.”
Giang Hoài: “…”
“Biến đê.” Cậu đẩy Tần Dư Hạc: “Đi vào trong là hết lạnh.”
Giang Hoài và Tần Dư Hạc làm bạn với nhau cũng đã mười mấy năm, quen thuộc đến mức ra ngoài đi ăn thì người này sẽ biết người kia gọi những món gì.
Điện thoại trong túi quần Giang Hoài rung lên, cậu vào chỗ ngồi ném menu cho Tần Dư Hạc: “Con trai gọi đi, muốn ăn gì cứ bảo, papa sẽ thỏa mãn con.”
Tần Dư Hạc nhận lấy, ngọt giọng đáp: “Con trai thật hào phóng.”
Giang Hoài: “Biến.”
Cậu lấy di động ra, một tin nhắn wechat nhảy ra.
BJ: “Đang ăn gì đấy?”
Kẻ mạnh thực sự: “Ăn lẩu.”
BJ: “Anh cũng muốn ăn lẩu nữa●°^°●”
Kẻ mạnh thực sự: “Được, vậy anh đi ăn đi.”
BJ “?”
Tần Dư Hạc yên lặng liếc nhìn Giang Hoài đang nhắn tin, nói: “Phải tự pha nước chấm, đi pha nước chấm với tôi đi… Cậu cất điện thoại đi coi.”
Giang Hoài ngẩng đầu: “Ồ, được.”
Cậu tiện tay ném di động sang bên cạnh, đi cùng Tần Dư Hạc pha nước chấm.
Điện thoại lại sáng lên.
BJ: “Anh không thèm đi ăn lẩu một mình nhé.”
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Qua rất nhiều phút Bạc Tiệm không thấy người bạn tốt “Giang Hoài Hoài (đám mây nhỏ)” trả lời tin nhắn của mình.
Cậu cảm thấy bản thân đã mất đi sự yêu thương của bạn trai.
BJ: “Có ở đó không?”
BJ: “Ở đó thì đáp một tiếng.”
Bạn trai không hề hồi âm, nhân gian mất liên lạc năm phút.
Đợi Giang Hoài pha xong nước chấm quay lại, cậu thấy màn hình điện thoại sáng lên thông báo “Bạn có 18 tin nhắn chưa đọc.”
Giang Hoài sửng sốt, đặt bát nước chấm xuống mở điện thoại lên.
Không thấy nội dung 18 tin nhắn chưa đọc, Giang Hoài chỉ thấy hiện lên thông báo màu xám nhắc nhở: “Tin nhắn đã được thu hồi.”
Kẻ mạnh thực sự: “…”
Kẻ mạnh thực sự: “Anh vừa gửi cái gì thế?”
BJ: “Chẳng gửi cái gì cả, em không quan tâm đến anh, anh chán quá.”
Tần Dư Hạc tựa lưng vào ghế ngồi, xoay đũa như xoay bút, cậu hơi bực bội hừ một tiếng: “Nhắn tin với Bạc Tiệm à?”
Nói thật lòng, Giang Hoài vẫn luôn cảm thấy ăn cơm với người