Đương nhiên là không thể nào.
Giang Hoài không thể đồng ý được.
Đối với Giang Hoài thì điều này không đến từ quan niệm AO nào, hay là sự cảnh giác của một omega… Chỉ đơn giản là cậu không thể để A Tài ở nhà một mình thôi.
Dù A Tài cũng không bận tậm.
Giang Hoài kéo khóa áo khoác lên cao, ngón giữa trên tay phải cậu đeo một chiếc nhẫn bạc.
Chiếc nhẫn luôn bị cậu để trong túi, mang theo bên người, vừa nãy Bạc Tiệm mới đeo lên cho cậu.
“Không cần đâu.” Giang Hoài nói: “Em nhảy cửa sổ ra, lần trước là do không để ý bên dưới có bùn… không ngã đâu.”
Bạc Tiệm nhìn cậu.
Giang Hoài dời mắt đi chỗ khác, không thoải mái nói: “Em hiểu mà, để mẹ anh biết chuyện anh yêu sớm không ổn lắm.”
Bạc Tiệm chậm chạp thở dài: “Không cần nhảy cửa sổ ra đâu, em cứ đi thẳng xuống tầng đi.”
Giang Hoài đảo mắt: “Hả?”
Bạc Tiệm: “Anh sẽ nói với mẹ anh rằng em là bạn của anh, em không cần lo đâu.” Khóe môi cậu nhếch lên, cười nói: “Em là alpha, mẹ anh cũng không nghĩ nhiều đâu nhỉ?”
Giang Hoài: “...”
“Không phải anh bảo là mẹ anh không cho anh…”
Nói được một nửa, Giang Hoài bỗng dừng lại, bất giấc nhận ra lời chủ tịch Bạc vô nghĩa đến nhường nào- nếu trước đó Bạc Tiệm chưa từng yêu sớm với alpha thì việc gì mẹ cậu phải rảnh rỗi lo lắng xem con trai bà có thân thiết bạn nam alpha làm gì?
Nửa ngày sau Giang Hoài mới nói một câu: “Anh lừa em à?”
“Không.” Vẻ mặt Bạc Tiệm không thay đổi: “Alpha và alpha thân nhau sẽ rất dễ đánh nhau, em không biết sao?”
Giang Hoài: “...!Biết cái rắm anh.”
Bạc Tiệm khẽ liếc nhìn cậu.
Giang Hoài nhớ tới cô đang ở ngay dưới tầng, bỗng đổi giọng: “Con trai.”
Bạc Tiệm bật cười, cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu, dịu dàng nói: “Vừa nãy không muốn ngủ ở chỗ anh mà… Giang Hoài, nói chuyện mà không nghĩ gì hết vậy.”
Giang Hoài không trả lời.
Cậu nhéo bàn tay đang buông thõng bên người của Giang Hoài, từ ngón tay đến ngón giữa, xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón giữa: “Được rồi, đi đi, đừng về muộn quá đấy, em gái em đang ở nhà chờ em mà.”
Kha Anh vốn không phải là người thích đọc sách báo, nhưng cả chồng và con bà đều thích đọc sách, đôi lúc nhàm chán bà cũng sẽ lôi mấy tờ báo của chồng ra xem.
Bà lơ đãng lật mấy trang, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng xuống.
Bạc Tiệm làm xong bài tập rồi sao?
Kha Anh quay đầu lại, nhìn thấy hai cậu bé.
Một người là Bạc Tiệm, còn lại thì không biết.
Cậu bé kia cũng khá cao, chỉ thấp hơn Bạc Tiệm một chút, mặc đồng phục trường cấp hai, làn da rất trắng, tóc hơi dài, nhìn khá đẹp.
Đây là lần đầu tiên Kha Anh nhìn thấy… bạn học của Bạc Tiệm ở nhà mình?
Kha Anh đứng dậy: “Bạc Tiệm, bạn cùng trường sao?”
Bạc Tiệm mười bảy mười tám tuổi, nhưng mẹ của Bạc Tiệm nhìn trẻ hơn mẹ của những bạn khác tầm tuổi này nhiều, nhìn chỉ tầm ba mươi tuổi, dáng người rất nhỏ, có khí chất như luôn sống trong phú quý.
Không giống chủ tịch Giang.
Chủ tịch Giang còn chưa qua bốn mươi tuổi, không phải là không biết chăm sóc cho bản thân mà dù không nhíu mày thì giữa hai lông mày bà cũng có một nếp nhăn, nếp nhăn đó đã có từ rất lâu.
Giang Hoài gật đầu: “Con chào cô.”
Bạc Tiệm liếc mắt nhìn Giang Hoài: “Bạn tốt ạ.”
Bạn cùng lớp cũng được, bạn bè cũng được, Bạc Tiệm vẫn chưa đưa người ta về nhà, vì thế Kha Anh cũng không nói kiểu “có đúng không”.
Hơn nữa, với tính khí nóng nảy đó của Bạc Tiệm, bà không cho phép…
Kha Anh vốn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng bà đột nhiên liếc nhìn tay Bạc Tiệm.
Bà nở nụ cười: “Cháu tên là gì?”
Giang Hoài định trả lời, nhưng chưa kịp nói gì thì Bạc Tiệm đã trả lời thay cậu: “Giang Hoài.”
“Giang Hoài à.” Kha Anh đọc lại tên một lần, cười hỏi: “Ô, cháu phải về nhà sao?”
Vừa nãy ở trên tầng, chủ tịch Bạc cứ nhấn mạnh với Giang Hoài rằng “mẹ của anh rất ác”, khiến Giang Hoài sợ chờ cậu xuống tầng thì người cô này sẽ ăn sống cậu.
Cậu bình tĩnh đi qua Bạc Tiệm, gật đầu: “Vâng thưa cô.”
“Được.” Kha Anh nhìn Bạc Tiệm: “Vậy Bạc Tiệm, con đi tiễn… bạn tốt của con đi.”
Bạc Tiệm tỉnh bơ trả lời: “Vâng.”
Giang Hoài bắt một chiếc xe.
Cậu mở cửa xe rồi vào trong.
Đèn trong xe đang bật, Giang Hoài vào trong taxi, đột nhiên thấy trên tay mình đang đeo chiếc nhẫn có khắc chữ giống Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm vẫn đang đeo.
Cậu lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng Bạc Tiệm đã đi xa rồi.
Khi Bạc Tiệm về nhà, Kha Anh vẫn đang ngồi ở tầng một.
Cậu không nói gì, đi thẳng lên trên tầng.
“Bạn tốt.” Kha Anh nhìn sang: “Hay là bạn trai?”
Bước chân của Bạc Tiệm dừng lại: “Bạn trai.”
Kha Anh không ngờ con trai mình sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Bà còn tưởng rằng Bạc Tiệm sẽ giải thích thêm mấy câu nữa, ví dụ như là chiếc nhẫn tượng trưng cho tình bạn thân thiết, không có ý gì khác.
Bà cũng không phải đồ ngốc, nhưng bà nghĩ Bạc Tiệm sẽ giải thích với bà mấy câu.
“Quen nhau bao lâu rồi?” Kha Anh hỏi.
Bạc Tiệm không trả lời, nhướng mày, lại đi lên tầng.
Kha Anh đứng dậy: “Bạc Tiệm.”
Bạc Tiệm nghiêng đầu.
Kha Anh đi về phía cậu, cha của Bạc Tiệm rất bận, vì thế từ nhỏ đến lớn đều là bà dạy dỗ Bạc Tiệm.
Nhưng Bạc Tiệm càng lớn thì bà càng không thể kiểm soát cậu.
“Có thể đừng quay đầu bỏ đi khi mẹ với con đang nói chuyện được không?”
Bạc Tiệm khẽ nhướng mi, để lộ vẻ lười nhác mệt mỏi nói: “Mẹ muốn nói gì?”
“Đầu tiên là mẹ thấy con không cần phải giấu diếm chuyện con hẹn hò với gia đình.” Kha Anh thở dài một hơi: “Cũng có ai bảo là không cho con yêu đương đâu, bảo con là yêu sớm không tốt… Mẹ và cha con không phải là người cứng nhắc như thế.”
Bạc Tiệm không trả lời.
“Nhưng bây giờ con lớn rồi, phải biết cân nhắc đầu tư, lợi nhuận và giá cả.” Kha Anh nói: “Đương nhiên là mẹ không bảo con phải tìm một người bạn trai trả cái giá gì lớn, nhưng con tìm bạn trai, một mối tình cấp ba ngắn… con muốn bỏ ra bao nhiêu công sức, cuối cùng con có được gì, con muốn như thế sao?”
Bạc Tiệm vẫn không trả lời.
Kha Anh hơi bình tĩnh lại: “Có những lúc con phải làm cho bản thân mình tốt hơn đã.”
Bạc Tiệm vẫn không nói gì.
Kha Anh chờ câu trả lời của cậu.
Mấy phút sau, Bạc Tiệm hỏi: Nói xong chưa?”
Kha Anh nhíu mày: “Bạc Tiệm, con giữ thái độ tốt chút đi.”.
Đọc tr????yệ???? hay, tr????y cập ????gay ﹟ ????rù ????????r????yệ????﹒V???? ﹟
Bạc Tiệm cụp mắt xuống, xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa: “Tại sao phải có thái độ tốt?” Cậu thờ ơ hỏi: “Bảo con đồng ý chia tay Giang Hoài để khiến bản thân mình tốt đẹp hơn sao?”
Cậu khẽ cười giễu cợt.
Kha Anh không thể kiểm soát Bạc Tiệm, nhưng Bạc Tiệm rất ít khi chế giễu lại bà, đa số lúc đều chỉ phớt lờ.
Sắc mặt bà trầm xuống: “Bạc Tiệm, mẹ vẫn nghĩ con trưởng thành hơn những đứa con trai cùng tuổi, con biết tự quản lý mình, sẽ đôn đốc bản thân những việc cần phải làm, không cố ý đối đầu với người lớn hay tìm kiếm kích thích gì vì đến kỳ trưởng thành phản nghịch, làm mấy việc vô nghĩa này…”
Bạc Tiệm bật cười: “Làm chuyện vô nghĩa sẽ làm lãng phí thời gian và ảnh hưởng đến tương lai của con, đúng không?”
Kha Anh bị ngắt lời, sửng sốt một lúc.
Bạc Tiệm đi đến bên cạnh bà, đạp lên cầu thang: “Nhưng mẹ thích thế.”
Trên thế giới này có rất nhiều người.
Có người chỉ làm những việc có