Giang Hoài không có ấn tượng gì về "cha".
Nguyên nhân không phải là vì hận, cái loại căm hận hoặc là có chút phản cảm khiến cậu phải nói "tôi không biết cha tôi", mà là cảm xúc khách quan không xen lẫn một chút chủ quan nào của cậu.
Ít nhất đã mười năm rồi cậu chưa từng gặp người đàn ông được gọi là "cha" này.
Cho dù là hồi còn bé thì ấn tượng của cậu với "cha" gần như bằng 0.
"Cha" cũng chưa từng đến tìm cậu, Giang Hoài chỉ có một chút trí nhớ duy nhất về "cha", chình là vào năm cậu được vài tuổi: “cha" và Giang Lệ hình như vẫn còn liên lạc.
Cũng không nhiều lắm, "cha" sẽ ngẫu nhiên đến tìm Giang Lệ, muốn nhét cho bà chút tiền bạc, nhét chút tiền nuôi dưỡng...!Nhưng Giang Lệ đều không nhận.
Về sau "cha" không còn xuất hiện nữa.
"Cha" đối với Giang Hoài mà nói là người không quen biết.
Cậu cũng không quan tâm cuộc sống hiện tại của "cha" thế nào, hướng đi ra sao.
Thậm chí cậu cũng không biết danh xưng "cha" này là gì.
"Giang Hoài" là tên Giang Lệ đặt cho cậu, cậu mang họ của Giang Lệ.
Giang Lệ cũng chưa từng nhắc đến ‘cha’ trước mặt Giang Hoài.
Bao nhiêu năm qua, Giang Hoài chỉ có biết "cha" là bạn đại học của Giang Lệ, trong lúc Giang Lệ mang thai, ông ta có người đàn bà ở bên ngoài, Giang Lệ bèn ly hôn, xóa sạch dấu hiệu ông ta để lại.
Giang Hoài nói: "Con không biết ông ta, mẹ không cần hỏi ý kiến của con."
Giang Lệ im lặng.
Rất lâu sau bà hít sâu một hơi nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Giang Hoài...!mẹ có từng kể cho con nghe về chuyện của cha con chưa?" Bà lớn tuổi, bà là trưởng bối, bà là chỗ dựa của Giang Hoài nhưng có đôi khi bà cũng muốn dựa vào cậu.
Dù cho Giang Hoài chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng bà nghe được tiếng của Giang Hoài, trong lòng sẽ yên tâm.
"Không có." Giang Hoài nói.
"Cha và mẹ là bạn đại học.” Giang Lệ nói: “Lúc mẹ mang thai con còn chưa tốt nghiệp, vì sinh con, mẹ tạm nghỉ học một năm, cùng Nghiêm Tùng đi đăng ký kết hôn..."
Đây là lần đầu tiên Giang Hoài nghe nói về "cha".
Nghiêm Tùng.
Cậu không lên tiếng, đứng tựa vào cạnh cửa sổ.
"Khi đó mẹ ngốc.” Giang Lệ đè thấp giọng nói: “Lúc mẹ và Nghiêm Tùng kết hôn, Nghiêm Tùng không có một đồng nào...!điều kiện nhà ông ta rất kém, xuất thân từ huyện nhỏ, sau khi mẹ kết hôn với ông ta mới biết được trong nhà ông ta còn có gánh nợ hơn mười vạn..."
Bà thoáng dừng lại, không nói.
Giang Hoài cũng không nói gì, chờ Giang Lệ nói tiếp.
Cậu mở cửa sổ, gió lạnh tiến vào.
Toilet nam cực kỳ yên tĩnh.
Rất lâu sau, Giang Lệ mới từ từ nói: "Lúc mẹ còn trẻ đã làm sai rất nhiều chuyện, con chưa từng gặp ông bà ngoại chính là vì mẹ lén cùng Nghiêm Tùng đi kết hôn, cãi nhau một trận với bà ngoại con, sau đó mẹ rời nhà trốn đi, bà ngoại con tái phát bệnh tim..." Giọng bà trở nên run rẩy: “Mẹ, mẹ không còn mặt mũi nào trở về."
Bà nói: "Mẹ ngay cả giây phút cuối cùng cũng không được gặp mẹ mình.
Nhưng Nghiêm Tùng...!Nghiêm Tùng vậy mà lại phản bội mẹ."
Giang Hoài tựa vào mép cửa sổ, cậu theo quán tính mò vào túi áo tìm hộp thuốc lá cùng bật lửa...!Nhưng bởi vì sau khi ở cùng Bạc Tiệm cậu rất ít khi hút thuốc, tuần này khai giảng lại đổi đồng phục cho nên cậu không để thuốc trong túi áo.
"Ông ta thông đồng với một người bạn của mẹ.” Giang Lệ nói: “Người phụ nữ kia có điều kiện gia đình rất tốt, mà cô ta cũng thích Nghiêm Tùng...!lúc cha con và mẹ đi ly hôn, có nói với mẹ là ông ta muốn làm người khiến người ta phải kính trọng..."
Giang Hoài cúi đầu, không lên tiếng.
Giang Lệ nói: "Sau khi ông ta ly hôn với mẹ lại kết hôn.
Hiện tại ông ta có một đứa con beta, chắc tuổi tác cũng không khác con là mấy...!ông ta ở rể, hiện tại có tiền, hai năm trước vợ ông ta bị tai nạn xe cộ đã chết...!Cho nên ông ta tới tìm mẹ, hỏi mẹ có thể tái hôn, nói con cũng là con ông ta."
Da mặt một người có thể dày cỡ này ư
Giang Hoài giống như nghe được câu chuyện quá đỗi nực cười, cậu lạnh lùng đáp: "Bảo ông ta cút."
"Mẹ từ chối rồi, đời này mẹ không có khả năng tái hôn với ông ta.” Giang Lệ hít sâu một hơi: “Nhưng ông ta cứ dây dưa với mẹ.
Nghiêm Tùng nói có thể cho con điều kiện gia đình tốt hơn, hoàn cảnh giáo dục tốt hơn...!Nói vợ ông ta đã chết, cha mẹ vợ ông ta già rồi mặc kệ sự đời, đợi sau này con quay về làm con ông ta, con cũng có thể kế thừa tài sản của ông ta.
Ông ta nói mẹ cũng có thể từ chối, nhưng mẹ không có tư cách từ chối thay con, bảo mẹ tới hỏi ý kiến của con...!Hiện tại Nghiêm Tùng đang ở trong nước, muốn gặp mặt con một lần."
Giang Hoài không có biểu cảm gì: "Con không có cha, cho nên mẹ không cần hỏi con."
"Được.
Mẹ sẽ nói chuyện với Nghiêm Tùng." Giang Lệ từ từ tỉnh táo, nghĩ thế nào lại nghiến răng nghiến lợi: "Ông ta đúng là đồ vô liêm sỉ! Con ở nhà nhớ phải chú ý...!mẹ sợ tên khốn này sẽ đến tìm con."
"Mẹ không cần lo lắng." Giang Hoài hời hợt nói: "Mẹ ở bên ngoài cứ làm việc cho tốt.
Nếu ông ta ở trong nước, con cho ông ta vào sổ đen là được.
Ông ta chẳng thể gây lên chuyện gì đâu."
Giang Lệ nhất thời chút xấu hổ, bà "ừ" một tiếng, hỏi: "Hôm nay khai giảng đúng không?"
"Vâng." Giang Hoài nói.
"Cố gắng đến trường học tập cho tốt, sắp hết cấp ba rồi.” Giang Lệ nói: “Mẹ thấy cuối kỳ con đã cố gắng rất nhiều...!Đã xác định mục tiêu muốn thi vào trường nào chưa?"
Gió chui qua khe cửa sổ tiến vào.
Giang Hoài hơi híp mắt, ngó ra ngoài cửa sổ nhìn sắc trời gần tối: "Có lẽ là có rồi."
…
Ngài Bạc Hiền đang làm việc tại một xí nghiệp xuất sắc tại thành phố B, đương lúc bận thì nhận được tin nhắn từ vợ.
Ông bận thì bận, họp thì họp, con trai có thể mặc kệ, nhưng tin nhắn của vợ thì nhất định phải xem.
Vì thế Bạc Hiền dành ra 10 phút, click xem lần lượt từng link bài mà vợ gửi.
Vì thế buổi chiều trước khi tan học, Bạc Tiệm nhận được vài tin nhắn wechat của Bạc Hiền.
Cậu tiện tay mở ra...
Cha: [link: Làm một Alpha trẻ tuổi nhất định phải đọc những cuốn sách nào? Tiểu Biên đã soạn sẵn ở đây rồi!]
Cha: [Sách hay tiến cử hôm nay: 《Tu Dưỡng Bản Thân của Alpha Thế Kỷ Mới ]
Cha: [ Sách hay tiến cử hôm nay: 《 Hướng Dẫn Bạn Làm Sao Để Trở Thành Một A Mạnh]
Cha: [Sách hay tiến cử hôm nay: 《 Làm Sao Để Chinh Phục Người Bạn Đời Mà Bạn Không Thể Khống Chế? ]
Cha: [Sách hay tiến cử hôm nay: 《 Quân Thể Quyền Nhập Môn ]
Bạc Tiệm: "...?"
Lúc Giang Hoài tiến vào từ cửa sau, trên di động của chủ tịch Bạc đang dừng lại ở tiêu đề 《 Làm Sao Để Chinh Phục Người Bạn Đời Mà Bạn Không Thể Khống Chế? 》.
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài, yên lặng cất điện thoại vào ngăn bàn.
Nhưng Giang Hoài không buồn quan tâm đến cậu, lập tức trở về chỗ ngồi.
Mỗi ngày bạn trai đều rất lạnh lùng.
Chủ tịch Bạc nghĩ, cậu có khả năng thật sự cần một bản 《 Làm Sao Để Chinh Phục Người Bạn Đời Mà Bạn Không Thể Khống Chế? 》.
Lão Lâm còn đang họp lớp, còn 2, 3 phút nữa là tan học.
Bạc Tiệm kéo góc đồng phục của Giang Hoài.
Giang Hoài không quay đầu, chỉ hơi dịch người về phía mép bàn của cậu, giọng nói rất nhỏ: "Có việc gì sao?"
Không có việc gì.
Chỉ muốn Giang Hoài để ý đến cậu một chút, nhìn cậu nhiều hơn một chút.
Nhưng nếu nói thẳng là "không có việc gì", chủ tịch Bạc biết mình chắc chắn sẽ bị đánh.
Cậu thoáng ngập ngừng, rụt rè nói: "Tan học có thể cùng về không?"
Giang Hoài quay đầu: "Lý do?"
Bạc Tiệm: "Muốn đến nhà em qua đêm."
Giang Hoài: "..."
Cậu nhanh chóng liếc Triệu Thiên Thanh đang nằm úp sấp trên bàn ngủ bất tỉnh nhân sự, vô tình kéo góc áo khỏi tay Bạc Tiệm: "Không có cửa đâu, về nhà anh ngủ đi."
Chủ tịch Bạc bị ép buông tay.
Cậu lại cầm điện thoại ra khỏi ngăn bàn, cố đọc cuốn 《 Làm Sao Để Chinh Phục Người Bạn Đời Mà Bạn Không Thể Khống Chế? 》...!Loại sách trời ơi đất hỡi này, từ chất lượng, cách đóng sách đến kiểu dịch giả đều y như của nhà xuất bản.
"Leng keng…"
Chuông tan học vang lên.
Sắc trời dần tối, khung cửa sổ in lên mặt bàn một cái bóng thật dài.
Giang Hoài không nhiều đồ lắm, cậu khoác túi đứng dậy, đá ghế vào gầm bàn, gõ vào mép bàn của Bạc Tiệm: "Đi trước đây.
Bye."
Bạc Tiệm đè tay cậu lại: "Đừng, chờ anh đi với."
Giang Hoài: "Hửm?"
Trải qua năm phút đồng hồ, chủ tịch Bạc đã tìm được một cái cớ mới.
Cậu nói: "Tháng năm thi toàn quốc, anh đến nhà em ở hai ngày, bổ sung kiến thức cho em."
Giang Hoài: "?"
"Cút." Giang Hoài đẩy bàn tay bắt đầu không an phân cọ cọ của chủ tịch Bạc.
Nhưng mười phút sau, hai người vẫn cùng nhau ra khỏi cổng trường.
Giang Hoài là nam sinh tâm địa đủ tàn nhẫn.
Hôm nay tan học Giang Hoài không cần sang trường tiểu học đón người.
Bởi vì cậu khai giảng,