Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
*
Úc Đường nhìn bánh mì trong tay, có chút hoảng hốt.
Mặc dù là trùng hợp, nhưng chiếc bánh mì này quả thực giống như cố ý vì cô mà chuẩn bị vậy, nhưng cô biết điều này là không có khả năng.
Úc Đường chớp chớp mi, mở gói bánh ra, bẻ một miếng nhỏ đưa vào miệng.
Hương vị rất nhạt, nhưng đối với cô như vậy là đủ rồi.
Bởi vì chuông vào học sắp vang lên, Úc Đường vội ăn thêm hai miếng, đem phần còn lại đút vào ngăn bàn.
Tiết học buổi sáng hôm nay chủ yếu là nói về đề kiếm tra toán ngày hôm qua, Úc Đường nghiêm túc ghi chép lại, cẩn thận khoanh tròn các kiến thức quan trọng ở các đề mục.
Kỳ Nguyệt thấy cô nghiêm túc như vậy, liền đưa cái đầu nhỏ qua, nhỏ giọng nói: "Cậu không cảm thấy rất đau đầu sao?"
"Đau đầu thì càng phải nhớ, nếu không lần sau chẳng phải càng đau đầu hơn sao?"
Úc Đường đẩy đầu cô ấy trở về, lãnh đạm nói: "Ghi nhớ cho tốt, bằng không lần sau tớ sẽ không cho cậu chép bài nữa đâu."
Bởi vì bị Úc Đường uy hiếp, Kỳ Nguyệt không dám tiếp tục nói chuyện nữa, đành phải ngồi nghiêm chỉnh.
Lại nói, Kỳ Nguyệt thật sự bội phục Úc Đường.
Lớp này so với các lớp khác bốc đồng hơn nhiều. Ngày thường, việc ăn uống chơi bời tiêu khiển diễn ra thường xuyên, rất nhiều người không có ham thích đối với việc học hành. Mà Úc Đường là một trong số ít những người không ăn chơi.
Tuy rằng thành tích của cô không phải quá tốt, nhưng lại có thái độ học tập của một học bá, loại nghiêm túc sửa bài này làm Kỳ Nguyệt hổ thẹn không thôi.
Giống như ngoại trừ lúc ngủ không đủ giấc, Úc Đường sẽ không bao giờ bỏ tiết, về điểm này Kỳ Nguyệt thật sự không có biện pháp, cô ấy luôn không có cách nào để tập trung được.
Nghiêm túc chưa được một lúc, Kỳ Nguyệt lại thất thần, không biết là đang suy nghĩ đi đâu.
Cô ấy quay đầu liếc nhìn Úc Đường, phát hiện ánh sáng mặt trời từ cửa sổ đang chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Ánh mặt trời như phác họa lên đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt, khiến cho mặt cô như thêm lên một lớp thịt, đẹp đến kinh người.
Lúc Kỳ Nguyệt vẫn như đang ở trên mây, Úc Đường nheo đôi mắt như chiếc dao phi về phía Kỳ Nguyệt, lạnh lùng nhìn cô ấy, đôi mắt nheo lại theo một độ cong, trong mắt tràn ngập ý không vui.
Úc Đường đem phần ghi chép của mình đến trước mặt cô ấy: "Chép đi."
Mặt trên dày đặc những công thức, các bước giải bài và kiến thức trọng điểm đều được ghi chép tỉ mỉ.
Kỳ Nguyệt lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ, không cam tâm tình nguyện.
Nhưng lúc Úc Đường nổi giận cũng không phải là nói đùa, khuôn mặt xinh đẹp như phủ thêm tầng sương lạnh, trông còn uy nghiêm hơn cả thầy dạy toán.
Kỳ Nguyệt không có sự lựa chọn nào khác, đành phải ngồi ngoan ngoãn chép nó.
Thời điểm tan học, Kỳ Nguyệt thường có thói quen đi đến nhà vệ sinh với Úc Đường, nhưng hôm nay Kỳ Nguyệt không dám lôi kéo, chỉ có thể lén lút rời đi.
Úc Đường cũng không để ý lắm, một mình tiêu sái đi qua cửa lớp học bá, ngẩng đầu ưỡn ngực, sống lưng thẳng đứng.
Cằm cô hơi giương lên, mang theo vẻ cao ngạo, dường như mỗi người trong lớp học đều phải ngước lên để nhìn cô.
Lúc này, vẫn có người vẫn như cũ nhìn theo bóng dáng của cô sắp biến mất sau cánh cửa.
Thế nhưng lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Vào lúc thân hình của Úc Đường sắp biến mất, đột nhiên một chiếc máy bay giấy từ trong lớp học bay ra, đụng vào cổ áo của Úc Đường, rồi rơi xuống đất.
Đuôi của máy bay hơi nhọn, làm cho Úc Đường có chút đau.
Úc Đường không rõ nguyên do, theo bản năng nhìn vào bên trong lớp học. Úc Đường không biết ai đã ném chiếc máy bay giấy này, nhưng nhìn biểu hiện của học sinh trong lớp, cô đã biết.
Bởi vì rất nhiều người đang nhìn Thiệu Ngôn.
Vị trí của Thiệu Ngôn hơi khó để thấy được, lúc này cơ bản mọi người trong lớp học đều đang nhìn về một hướng, trên mặt toàn là vẻ khiếp sợ, Úc Đường muốn làm bộ không biết cũng rất khó.
Úc Đường hơi hoang mang cầm máy bay giấy lên, nhìn về phía Thiệu Ngôn, không biết đây là có ý tứ gì.
Thông qua ánh mặt trời rực rỡ, mơ hồ có thể nhìn thấy chữ viết.
Đây là giấy nháp có phải không?
Muốn cô giúp vứt rác hộ?
Nhớ tới buổi sáng hôm nay, anh đưa cho cô một chiếc bánh mì nguyên mạch, Úc Đường cảm thấy đây có thể là một việc để báo đáp lại, cho nên giúp anh vứt nó.
Nhìn thoáng qua cái thùng rác cách đó không xa, Úc Đường thuận tay ném vào.
Cô cho rằng mình đã làm một việc tốt, trước khi đi còn quay đầu cười với Thiệu Ngôn tỏ vẻ thiện ý.
Nhưng là..... Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Từ khóe mắt cô có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thiệu Ngôn, thậm chí còn mang theo cảm giác thương tâm.
Úc Đường không thấy rõ, cũng không để trong lòng.
Sắp đến giờ học, cô cũng không rảnh để lo lắng mấy thứ đó.
Mà người nhìn thấy từng nhất cử nhất động của hai người là Ngô Thấm lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.
Người khác không biết, nhưng chỗ cô ta ngồi gần Thiệu Ngôn, vừa rồi hành động của Thiệu Ngôn đều bị cô ta nhìn thấy.
Thiệu Ngôn là cố tình ném chiếc máy bay giấy kia ra ngoài.
Lúc anh gấp máy bay, vẻ mặt trang trọng, như thể đang hoàn thành một nghi thức. Mặt trên còn viết một số kí tự, cô ta cố gắng muốn nhìn rõ nó, nhưng Thiệu Ngôn rất phòng bị, che kín mít nên cô ta không thể nào thấy được.
Thiệu Ngôn là cố ý tiếp cận nữ sinh kia.
Ý thức được điểm này, Ngô Thấm càng cảm thấy không cam lòng, móng tay cắm vào lòng bàn tay hiện ra vết hằn nhưng cô ta vẫn không buông ra.
Rõ ràng Thiệu Ngôn rất khó gần, muốn cùng anh nói chuyện cũng phải hao hết tâm tư, phải tìm câu chuyện để nói, cô ta phải lấy hết can đảm mới dám đến gần anh.
Nhưng là Úc Đường tại sao lại dễ như trở bàn tay đã thu hút được ánh mắt của anh, dựa vào cái gì chứ?
Ngô Thấm chỉ cảm thấy ủy khuất, tâm sự thiếu nữ khó nắm bắt. Lúc này, càng nghĩ cô ta càng thấy ủy khuất, cuối cùng cúi mặt xuống bàn, âm thầm rơi lệ.
Đang hoảng hốt, nghe thấy đằng sau có tiếng lật sách, không nhịn được lặng lẽ quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt Thiệu Ngôn khó coi nhất từ trước tới nay.
Anh dùng ngón tay thon dài cân đối giữ trang sách thành