Mục Nam Dữ không hiểu chuyện gì giơ tay xoa xoa cái gáy, vừa định hỏi Bạch Cảnh Đàm vội vàng đi đâu vậy, cổ tay đột nhiên bị kéo mạnh hơn.
Cậu theo bản năng nhìn sang:"Cậu..."
Lời của Mục Nam Dữ chưa kịp nói hết đã bị ánh mắt lạnh lùng kia đóng băng.
Đôi mắt hẹp dài màu hổ phách của Bạch Cảnh Đàm ánh lên sắc lạnh, ngũ quan lập thể chia mảng sáng tối rõ ràng ở dưới ánh đèn đường, trong bóng đêm đôi môi mỏng kia lại càng thêm lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua gương mặt của Lâm An, b ắn ra mũi giáo có ý tứ cảnh cao, nhưng khi nhìn đến Mục Nam Dữ thì khí lạnh trên mặt đã biến mất tự lúc nào.
Sự khó hiểu trong lòng Mục Nam Dữ chỉ tồn tại giây lát, sau đó nghiêm túc hỏi:"Cậu vội vàng về ký túc xá à?"
Những ngón tay mảnh khảnh đang bao lấy cổ tay cậu bỗng buông lỏng, mấy khớp ngón tay nhô ra đã trở nên trắng bệch.
"Đúng, tôi vội về ký túc xá."
Mục Nam Dữ nhìn thấy Bạch Cảnh Đàm hơi nhếch lông mày, sắc môi nhợt nhạt.
"Tôi thấy không khỏe lắm, chắc bệnh cảm lại nặng hơn..."
Ngay cả giọng điệu cũng hiếm khi nhẹ nhàng, nghe hơi khàn khàn suy yếu.
Bạch Cảnh Đàm rất ít khi tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt cậu, Mục Nam Dữ thấy lạ nên nhướng mày, ngoài miệng lại chòng ghẹo hắn một câu.
"Sao lúc nãy ăn lẩu hốc liên tục ba dĩa thịt bò cũng không thấy cậu bệnh nặng hơn, bây giờ lại thấy khó chịu?"
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Dữ ca trước giờ ăn mềm không ăn cứng vẫn tốt bụng dìu hắn một chút.
"Được rồi được rồi, chúng ta mau về ký túc xá thôi, tôi lấy thuốc cảm cho cậu."
Mục Nam đỡ cánh tay yếu ớt của Bạch Cảnh Đàm, vừa đi được hai bước, con người thân cao 1m8 bên cạnh đột nhiên ho khan vài tiếng, lại giống như người không xương dựa vào người cậu, đi thêm vài bước lại dựa thêm một phần.
Cậu bất đắc dĩ kéo Bạch Cảnh Đàm đang dựa vào bả vai mình ra một chút, sau đó nắm chặt cánh tay hắn
"Cậu ăn cái gì bị dị ứng hả, tôi đưa cậu tới bệnh viện nhá?"
Bạch Cảnh Đàm rũ mắt, mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt tay hắn, giọng nói vẫn còn hơi nghèn nghẹt.
"Không cần đâu, bị cảm thoi."
Mục Nam Dữ "Ừm" một tiếng, nghe thấy tiếng Quan Phương với Lâm An nói chuyện đằng sau, mới nhớ ra quay lại chào tạm biệt người ta đàng hoàng
"Lâm...! Lâm An? Cậu không cần phải để tâm chuyện này đâu, chuyện nhỏ thôi ấy mà.
Bạn cùng phòng tôi thấy hơi mệt, tụi tôi đi trước đây, lần sau gặp."
Lâm An nhìn hai người đang thân mật gần gũi, trong mắt dâng lên sự mơ hồ cùng mất mát, đột nhiên nhìn thấy người đang ho khan kia liếc mắt nhìn mình.
Đôi mắt phượng cuối cùng cũng nhấc lên, cặp kính đen cũng không che được ánh mắt sắc lạnh đó, nhìn không giống như đang cảm thấy không khỏe, mà giống như con soi tuyết trên núi đang bảo vệ lãnh thổ của mình vậy.
Gió đêm thổi qua, cậu ta không nhìn được rùng mình một cái."
"Này, Phương ca? Em hỏi một chút được không, người bên cạnh kia có mối quan hệ gì với Mục Nam Dữ vậy?"
Quan Phương đang định đuổi theo hai người kia, nghe Lâm An hỏi lại dừng bước chân:"Cậu hỏi Đàm ca hả? Thật ra tôi cũng không rõ, nhưng mà hình như hai người họ quen biết nhau từ nhỏ rồi."
"Hai người họ nhìn thì hay cãi nhau vậy, Dữ ca có lúc nói chuyện hung hăng lắm, nhưng thật ra cậu ấy rất quan tâm Đàm ca...!Hai người bọn họ chắc là, ờ, yêu nhau lắm cắn nhau đau?!"
Mục Nam Dữ cách xa một đoạn rồi nhưng vẫn nghe thấy câu cuối cùng.
Mặc dù cậu học hành không tốt lắm, nhưng cậu cũng biết cái câu này không dùng được như vậy.
Ai yêu nhau Bạch Cảnh Đàm chứ?!
"Quan Phương! Không biết thì đừng nói nhảm!"
"Được được được, tớ không nói nhảm nữa!"
Mục Nam Dữ đụng Bạch Cảnh Đàm một cái rất nhẹ, thấp giọng nói: "Không phải cậu là trạng nguyên à, mau mau dạy cho Quan Phương biết sử dụng thành ngữ đi!"
Cậu thấy người bên cạnh khẽ cong cong khóe môi, lông mi cụp xuống, có ảo giác rằng người này rất hiền hòa.
"Vậy thì chắc là...!đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ nổ mạnh một tiếng bên tai Mục Nam Dữ, cũng vừa đủ để Quan Phương cùng Lâm An mơ hồ nghe được.
Một luồng khí nóng chạy dọc từ sống lưng lên thẳng da đầu, làm Mục Nam Dữ choáng váng cả đầu.
Đôi mắt hạnh trừng lớn, con người đen nhánh, vừa bối rối vừa kinh ngạc, sự lưu manh biếng nhác thường ngày biến mất không dấu vết, cậu sững sờ nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Đàm.
Trong lòng nghi hoặc mình nghe nhầm rồi:"Cậu mới vừa nói cái gì?"
Phía sau lưng Quan Phương cũng đang hỏi: "Gì, Đàm ca, cậu nói cái gì giường cơ?!"
Mục Nam Dữ vừa nghe thấy câu hỏi của Quan Phương liền tức giận hệt