Mục Nam Dữ - FA từ khi còn trong bụng mẹ - đành phải ngậm miệng.
Cậu á hả?
Hồi cấp 3 phải bận rộn huấn luyện, huấn luyện xong thì giành thời chơi game, làm gì có tâm tư nhàn rỗi để mà yêu đương cơ chứ?
Mục Nam Dữ trầm mặc một lúc lâu, sau đó sĩ diện ậm ờ trong cổ họng.
"Không nói chuyện này nữa được không? Tui không muốn nói nữa! Tui là Dữ ca đó, gương mặt này, thêm dáng người này nữa, ai mà không thích cơ chứ!"
Bạch Cảnh Đàm híp híp mắt phượng, hiếm khi tốt tính không phản bác lời cậu nói.
"Ừ, đúng là ai cũng thích."
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đến trước một cái cửa sắt bỏ hoang.
Đây là bảo tàng lịch sử ban đầu của đại học Nam Dương, sau đó bảo tàng được dời sang địa điểm khác, nơi đây cũng trở thành căn nhà hoang. Lúc trước có mấy đám sinh viên hay mò đến đây thám hiểm đêm khuya gì gì đó, sau này vì lý do an toàn nên nhà trường đành phải xây thêm cái cửa sắt rồi khóa cứng lại.
Mục Nam Dữ phủi phủi tay lên ống quần, ngước mặt nhìn cái cổng sắt cao.
"Cậu trèo qua được không?"
Bạch Cảnh Đàm không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tại sao phải tới đây học Tiếng Anh?"
"Bởi vì bên trong có mấy cái tượng điêu khắc người nước ngoài, những người khác tôi không biết, biết mỗi Darwin*—— ông ấy là người Anh đúng không?"
*Đắc-uyn á mn, tui vẫn còn ám ảnh mấy cái Thuyết tiến hóa của ổng:>
"Ừm."
"Chúng ta ngồi dưới tượng của ông ta để học, thì không thể rớt Tiếng Anh cấp 4 được."
"...... Mê tín."
Mục Nam Dữ trừng mắt nhìn: "Cậu định lật thuyền à?"
Bạch Cảnh Đàm nhẹ nhàng nhấc chân, đi lùi về sau mấy bước.
Hắn chạy một đoạn lấy đà rồi theo đó bật nhảy lên, bám tay vào chỗ cao nhất của cửa sắt.
Vạt áo theo động tác khẽ tung bay, lộ ra cái eo nhỏ nhưng cơ bụng lại hiện rõ ràng, nhẹ nhàng tung người qua rồi vững vàng đáp xuống đất.
"...... Đạo đức."
Mục Nam Dữ lùi về sau hai bước, chưa kịp chạy lấy đà đã bị một cái đèn pin chiếu thẳng vào mặt, chói đến mức cậu phải nhắm tịt hai mắt lại.
Một âm thanh từ xa truyền tới.
"Tên nhóc kia, trường quy định không được đến gần chỗ này biết không hả? Còn muốn trèo tường nữa hả? Tên gì, học ngành nào!"
Đệt.
Cậu đã tới chỗ này mấy lần rồi cũng không bị ai phát hiện, lần này dẫn theo Bạch Cảnh Đàm tới đây, còn chưa kịp vào trong đã bị bảo vệ bắt được.
Ông thần của may mắn luôn á.
"Tôi phải báo cáo cho trưởng khoa của cậu, phải phạt cho cậu nhớ mới được..."
Mục Nam Dữ nghiến răng: "Chạy!"
Cậu chờ Bạch Cảnh Đàm phi người trở lại bên này, sau đó hai người lập tức chạy lao vào bóng đêm.
Ánh đèn pin đuổi theo phía sau không rời.
Bạch Cảnh Đàm vừa chạy vừa nói, nhịp thở hơi gấp hơn bình thường.
"Chạy về phía tòa thí nghiệm đi, chỗ đó gần, nhiều phòng dễ trốn, bảo vệ chưa thấy mặt chúng ta, không bị bắt thì không sao đâu."
"Học sinh giỏi mà cũng có nhiều kinh nghiệm vậy?"
Bạch Cảnh Đàm chậm rãi đáp: "Tình huống đặc biệt cần phản ứng nhanh nhạy."
Vãi cả phản ứng nhanh nhạy cơ đấy.
Mục Nam Dữ vừa chạy vừa cười, trong cơn gió đêm cuối hè, cậu chạy đến mức cả người đầy mồ hôi, quay sang nhìn Bạch Cảnh Đàm, hai bên tóc mai của đối phương cũng ướt đẫm.
"Chạy tới phòng nào?"
"Lầu 3, phòng thiết bị, chỗ đó rộng."
"Cửa khóa rồi, nhảy cửa sổ đi."
Dù sao hai người cũng là thanh niên 18, 19 tuổi sức khỏe tràn trề, chạy chưa tới 10 phút đã bỏ xa ông bảo vệ ở đằng sau.
Tới lúc bọn họ nhảy vào trong kéo cửa sổ xong xuôi mới bắt đầu nghe được tiếng bước chân lên cầu thang.
"Thằng nhóc này, cậu trốn đâu rồi..."
Vẫn còn thời gian tìm chỗ trốn, Mục Nam Dữ thở phào, định đứng lên chui vào cái tủ nào đó thì bị một bàn tay nắm lấy bả vai cậu, vừa ấn vừa kéo cậu chui xuống ngồi chồm hổm dưới mấy cái gầm bàn cũ.
Không gian thì chật chội, hai thằng cao to ngồi chen chúc nhau, dính sát như muốn ôm nhau vào lòng luôn.
"Cậu làm cái gì..."
Vừa dứt câu, một luồng ánh sáng lướt qua dãy bàn ghế trong phòng.
Mục Nam Dữ lập tức im lặng.
Chợt cậu cảm giác hơi thở của Bạch Cảnh Đàm dán sát vào tai mình thì thầm.
"Trong này tối, đèn pin chiếu vào sẽ nhìn rõ bóng người."
"Biết rồi, Bạch đại học bá.*"
*白大学霸: Siêu học sinh giỏi họ Bạch. Đọc nhanh thì gần giống 白雪: Bạch Tuyết trong công chúa Bạch Tuyết =)))
Ánh sáng với tiếng bước chân ngày càng tới gần hơn, Mục Nam Dữ nín thở.
Xung quanh không có tiếng động nào, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của Bạch Cảnh Đàm hòa với hơi thở của cậu.
Đầu cậu gần như dán vào ngực đối phương, cách một lớp vải áo sơ mi mỏng, gần đến nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đặn mạnh mẽ của Bạch Cảnh Đàm, còn có mùi mồ hôi hòa với hương nước giặt thơm dịu, tất cả những điều đó gợi lên trong