Vòng tay ôm eo cậu nóng như lửa đốt, cánh tay áp sát vào lưng cậu, lòng bàn tay lại siết chặt eo cậu, bàn tay có mấy vết chai xuyên qua lớp vải áo thô ráp mà chà sát lên da thịt cậu, cảm giác tê dại.
Mục Nam Dữ đỏ cả hai bên tai, nhiệt độ như virus lan đến cổ cậu, ngay cả hầu kết cũng đột nhiên ửng đỏ lên.
Bạch Cảnh Đàm rũ mắt, ánh mắt đi từ bên tai Mục Nam Dữ lướt dần xuống cổ cậu, dừng lại nhìn một mảng da hồng nhạt ở cổ, lại chậm rãi nhìn đến cánh tay mình đang ôm eo cậu.
Lớp áo theo tay hắn thít sát vào làm lộ ra cái eo nhỏ, ôm một tay cũng thấy rất vừa vặn.
"Buông tay!"
Mục Nam Dữ mau chóng phản ứng lại, vừa ổn định lại cơ thể là bám ngay vào vai Bạch Cảnh Đàm, mượn lực đứng thẳng dậy.
Cúi đầu nhìn cái móng vuốt của Bạch Cảnh Đàm vẫn đang ôm eo cậu, tức giận ngước mắt trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi lặp lại một lần.
"Tay, buông ra!"
Mục Nam Dữ mặt thì đỏ, tức giận mà giọng vẫn trong trẻo, giống hệt con mèo đang nhe răng dọa người.
Bạch Cảnh Đàm nhìn lướt qua chân cậu, chậm rãi rút về tay, trên mặt không có biểu tình gì, mấy đầu ngón tay xoa nhẹ vào nhau, sau đó lại phủi phủi ống tay áo.
Vậy là ý gì?
Mục Nam Dữ nhíu chặt mày.
Cậu không thèm tính toán chuyện Bạch Cảnh Đảm giữa thanh thiên bạch nhật ôm cậu, vậy mà hắn còn dám tỏ vẻ ghét bỏ, làm gì mà phủi áo, còn sờ ngón tay, hắn sợ dơ?!
Huấn luyện viên cũng không nhìn thấy một màn này của hai người.
Chỉ là nghe được một trận kinh hô "Ồ wow", quay người xem hai người đang đứng trước đội ngũ kia, lúc này bọn họ đã tách ra, một người lại một người đều đứng thẳng tắp, một người lại một người nhìn thẳng.
Rất nghiêm túc, rất có tinh thần quân đội.
Cũng không biết mấy nữ sinh đang đứng xếp hàng kia "wow" cái gì.
"Được rồi, hai cậu sinh viên này về chỗ xếp hàng đi ―― tôi đã nói rõ kỷ luật trong kỳ huấn luyện rồi, không báo cáo trước không được phép nói chuyện, không được phép nhúc nhích! Những ai vừa ồn ào tự giác bước ra khỏi hàng, bắt đầu chạy đều 1 km!"
Đội ngũ thưa dần tới khi chỉ còn khoảng một nửa, những người kia đã bắt đầu chạy vòng trên đường băng.
Mục Nam Dữ nghiêm mặt đứng cạnh Bạch Cảnh Đàm, nghe thấy 2 bạn nữ nào đó vừa ra khỏi hàng chạy bộ vừa nói chuyện cười đùa hí hí với nhau.
"Chạy vòng cũng đáng nha, hai người họ ngọt ngào ghê á.
Ban nãy tớ đã lén lấy điện thoại ra chụp lại rồi, lát nữa tớ sẽ đăng lên vòng bạn bè cho chị em cùng xem!"
Mục Nam Dữ càng đen mặt, nhân lúc mọi người xung quanh không chú ý, chọc chọc cánh tay Bạch Cảnh Đàm: "Lúc nãy cậu...."
Lúc nãy cậu ôm eo tui làm cái gì?
Nghe có vẻ hơi vô cớ kiếm chuyện, ban nãy cũng không phải Bạch Cảnh Đàm bắt cậu nhón chân để phải xém ngã như vậy.
Lúc nãy cậu phủi tay cái gì?
Cũng không ổn lắm, nghe như cậu chú ý đến từng động tác nhỏ của hắn vậy.
Chưa kịp suy nghĩ xong, Bạch Cảnh Đàm đã lên tiếng trước, giọng đều đều.
"Lúc nãy đỡ cậu một cái, hình như bệnh cảm của tôi lại nặng thêm rồi."
Mục Nam Dữ: "???"
Bạch Cảnh Đàm nghiêng mặt, mắt phượng màu hổ phách cùng hàng lông mi thanh mảnh rõ ràng, càng nhìn càng thấy lạnh.
Giọng rất chân thanh: "Tay tôi hơi tê, ngực cũng có chút đau."
Tay tê là do ôm eo nên tê dại.
Ngực đau là do tim đập nhanh quá.
Học bá cũng không hề nói dối.
Mục Nam Dữ nhìn hắn từ trên xuống dưới, lửa giận bốc lên tới đầu cũng bị 2 câu này dập hết, chỉ còn lại chút tro tàn không bùng lên nổi.
"Cậu muốn ăn vạ tiền của tui hả?" Cậu cảnh giác nắm chặt túi quần mình, "Tui nói nè cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nha"
"Không cần tiền, sao tôi lại lấy tiền em mình chứ?"
Bạch Cảnh Đàm đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, cọ xát vào nhau đến hơi đỏ lên, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, giơ tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu của Mục Nam Dữ.
"Tiểu Dữ chỉ cần giúp tôi uống thuốc cảm mấy lần là được."
Yêu cầu này cũng không quá đáng lắm...
Mục Nam Dữ lắc lắc cái đầu, cơn tức kìm nén dưới con ngươi đen láy lại bùng lên: "Đừng có đụng vào tóc tui, tóc rối