“Chọn A.“
Nghe thấy tiếng người nói, đầu Khương Đường không ngẩng mà chọn đáp án B.
“Câu này chọn A.“ – Cũng quá là bướng bỉnh.
Lúc này Khương Đường mới ngẩng đầu lên, người này mở to mắt, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, khoanh hai tay trước ngực, đang khom lưng nhìn chằm chằm vào cuốn sách Vật Lý trên tay cô, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô.
Đây là cậu con trai có mái tóc và đôi mắt rất sạch sẽ, lúc này không nên xuất hiện ở nơi này, cửa sau quán bar.
Thời tiết cuối tháng bảy mà mặc áo sơ mi dài tay, không nóng thật sao?
Khương Đường ngồi dưới đất, dựa lưng vào cánh cửa, hai chân khoanh lại, cuốn sách kê trên đầu gối, nhìn cái người đột ngột xuất hiện lại đột ngột nói chuyện, không lên tiếng chỉ tiếp tục làm đề tiếp theo.
Không quá nửa phút sau, người đó lại tiếp tục nói: “ họn C.“
Cách bắt chuyện này cũng thật kỳ lạ.
Lúc này, đằng sau cánh cửa phát ra tiếng gõ gõ lên cửa: “Chị Đường — “
“Vào đi.“ – Khương Đường trả lời, tay trái cầm lấy quyển sách và bút chì, tay phải chống lên mặt đất, cực kỳ phóng khoáng đứng dậy, lại cực kỳ không kiên nhẫn nhìn cái vị có lẽ là thích xen vào chuyện của người khác hoặc đang phát tình với cô: “Tránh ra, chắn đường rồi.“
Lục Ly lùi sang một bên.
Khương Đường đứng dậy, lấy bài thi bỏ vào cặp sách, nghiêng người về phía anh, đẩy cửa một cái, tiếng nhạc đinh tay nhức óc trong phòng truyền đến, giữa sàn nhảy có mấy cái đầu tóc xanh tóc hồng đang lắc lư nhảy nhót.
Đột nhiên Khương Đường nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái nhưng không nói gì cả chỉ xoay người đi ra ngoài.
Nương theo ánh sáng từ cửa thủy tinh trong suốt truyền đến, Lục Ly thấy rõ, người con gái này, chậc chậc, thật là kỳ lạ.
Phấn mắt đánh màu xanh chim công, môi tô màu đỏ của máu, dưới ánh đèn lấp lánh, màu da của cô cũng thay đổi thành đỏ cam vàng lục lam xanh tím.
Giống một con tắc kè hoa, hoặc là một con tắt kè hoa bị một con ma cà rồng hút máu.
Ngườii này chẳng lẽ là điển hình của nhóm người nổi loạn, chống đối xã hội?
Đầu óc Lục Ly đại loại cũng thuộc dạng co rút não, đột nhiên liền huýt sáo một tiếng, giống một tên lưu manh, khóe mắt đuôi mày toàn là ý cười, không phải là nụ cười của idol phim thần tượng, mà là cái loại cười gian cười tà.
Giống như là chỉ có cái dạng này mới xứng đáng với quần áo trên ngừoi cô.
Khương Đường liếc nhìn anh một cái, vẫn không nói câu gì, chỉ kéo cổ áo nhích lên trên, lại sờ bộ tóc giả đủ loại màu sắc trên đầu, giẫm đôi giày cao gót mũi nhọn tám phân đi vào trong.
Cô không lắc eo cũng không đánh hông, mà ngay thẳng đường hoàng đi vào, một chút diêm dúa lòe loẹt cũng không có, không ăn nhập gì tới phong thái của nhóm người nổi loạn, chống đối xã hội.
Lục Ly cũng vào theo cô, hỏi mượn người ta giấy và bút, ngồi xuống ghế sofa rất lâu cũng không cử động.
“Một eclectron có tốc độ v0 = 4 x 107m/s, cùng hướng với điện trường …“
Triêu Tiến từ trên sàn nhảy bước tới, nhìn công thức Vật lý kín mít trên tờ giấy nằm trên bàn, trêu ghẹo nói: “Ôi, học bá lão đại Lục thiếu gia, làm màu quá đà rồi đó.“
Lục lão đại không thèm ngẩng đầu, vẫn cúi xuống tiếp tục tính toán theo công thức.
Trông như không chút để ý sự đời, lại tự phong bế mình thành một bức tường khép kín, ai cũng không thể quấy rầy.
Triệu Tiến cầm một ly cocktail, ngồi đối diện anh: “Tôi nói này học bá, cái này đề tôi xem chả hiểu gì, đây không phải lớp mười hai chứ.
Không phải ngày mai mới nhập học sao, cậu thấy Hoàng Viên Viên đâu không?“
Học bá Lục không đếm xỉa tới cậu ta, tiếp tục ghi ghi chép chép trên giấy.
Triệu Tiến từ từ uống ly cocktail, ánh mắt liếc về phía sàn nhảy đột ngột đứng dậy, rượu đổ đầy đất: “Mẹ kiếp, Hoàng Viên Viên với một nữ du côn đánh nhau rồi!“.
Nói xong liền xắn tay áo xông lên.
Lục Ly đặt bút lên bàn, hừ lạnh một tiếng: “Phải chọn A.“
Quá trình tính toán kín mít một tờ giấy, khiến người ta không phục cũng không được.
Anh đứng dậy, liền nghe thấy sau lưng có tiếng gào thét như heo của Triệu Tiến, “Lục Ly, đến đây can mau, Viên Viên sắp bị người ta đánh cho khóc rồi này, tớ không tiện động tay với con gái đâu.“
Lục Ly nhìn thoáng qua bên phía sàn nhảy, đang đánh nhau với Hoàng Viên Viên chính là cô gái chống đối xã hội kia, không thể không nói, không hổ là phần tử của nhóm người nổi loạn, chỉ một người mà đã kềm chế ép Triệu Tiến và Hoàng Viên Viên đến không thể làm được gì.
Lục Ly hét lên với Triệu Tiến: “Ngu ngốc, đi thôi.“
Triệu Tiến vừa kéo Hoàng Viên Viên đang bị đánh đến bu lu bù loa đi qua một bên oán giận nói, “Haiz, Lục Ly, cậu không có nghĩa khí.“ – Hoàng Viên Viên chỉ lo khóc lóc, một câu cũng không nói thành lời.
Lục Ly tựa như vô tình liếc nhìn về phía sàn nhảy.
Khương Đường lật tay nhìn cánh tay bị Hoàng Viên Viên cào đến chảy máu loang lổ, lông mày cũng không nhíu lại, cô kéo cái áo bó sát màu đen xuống, che rốn lại, vừa ngẩng đầu liền trông thấy người con trai rất sạch sẽ kia.
Hai tay anh đút vào túi quần, dùng một góc độ cực kỳ cực kỳ mê người hất hất cái đầu về phía bàn bên cạnh, ý bảo trên bàn cô có cái gì đó, sau đó đưa người đi khỏi.
Khương Đường đi đến trước bàn, cầm lấy tờ giấy tính công thức Vật Lý trên bàn.
Một trang dày đặt, mỗi bước giải rất là chi tiết, thậm chí bên cạnh còn có ghi chú nhỏ.
Mỗi chữ đều viết rất nghiêm túc, mạnh mẽ, giống như khắc thép.
Ôi chao, chàng trai nhỏ còn là một học bá đó.
Ở góc cuối cùng trên tờ giấy tính toán còn phóng khoáng ký một cái tên, Lục Ly.
Ở Trường cấp ba số hai không có cái loại làm màu thích thể hiện này, vậy thì chỉ có thể ở Trường cấp ba số một.
Thật trùng hợp.
Đầu tháng tám, ánh mặt trời như thiêu đốt, mang theo một luồng khí nóng, hận không thể đem bảng tên ở cửa trường Trường cấp ba số một.
phơi đến tan chảy.
Khương Đường đi vào trường mới, bầu không khí học tập ở trường cấp ba trọng điểm rõ ràng căng thẳng hơn trường cũ nhiều.
Chỉ riêng mấy chữ đếm ngược đến ngày thi đại học trước mặt kia thôi, cũng to gấp đôi cộng thêm 3/5 so với trường cũ
Đến gần thêm một chút nhìn, phải là gấp đôi cộng thêm 7/10 mới đúng
Lớp 12/1, lớp trưởng đang phát sách cho học kì mới, bạn học đang tụm ba tụm năm thành từng nhóm để chia sẻ niềm vui ngày tựu trường, làm cả lớp học đều ồn ào.
Nữ sinh bên kia: “xx, cậu gầy đi rồi, chia sẻ chút kinh nghiệm đi.” ; “xx, cậu vẽ lông mày đúng không.“ ; “xx, nam thần của cậu hôm nay không có đến nha.“
… …
Nam sinh bên kia: “xx cậu làm xong bài tập chưa, cho mượn chép tí nào.“ ; “xx, quầng thâm mắt của cậu con mẹ nó quá đen, thận hư phải không.“ ; “xx, phim lần trước cậu mượn tớ xem xong chưa, mai trả lại đây cho tớ.“
… …
Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm, với những bước chân độc đáo của mình, bước vào lớp.
A? Đi theo phía sau Tiểu Điềm Điềm còn có một con thỏ trắng nhỏ.
Tiểu Điềm Điềm là biệt danh mà mấy nam sinh trong lớp đặt cho chủ nhiệm nam trong tên có chữ Điềm, mà thỏ trắng nhỏ, chính là Khương Đường.
Váy liền thân màu trắng, cột hai chùm tóc dài, khi cười rộ lên còn có một đôi má lúm đồng tiền, hai chân cô khép lại đứng bên cạnh bục giảng, không lên tiếng, đối với ai cũng chỉ khẽ mỉm cười, thoạt nhìn liền khiến người ta yêu thích.
Tiểu Điềm Điềm giới thiệu: “Đây là học sinh mới chuyển đến, tên Khương Đường.“
Các nam sinh rất nhanh đã bàn tán xôn xao: “Chà chà, tóc hai chùm, giết.“
“Mẹ nó, dễ thương quá đi, vừa thuần khiết vừa ma mị.“
“Lục Ly đâu, Lục Ly, Lục Ly, như vầy thì chấm bao nhiêu điểm?“
“Mẹ kiếp, tên chó này lại tới muộn.“
“xx, cái tên biến thái chết tiệt cậu, chụp lén hả.“
“Lưu lại đi.“
“Gửi cho tớ một tấm.“
“Tớ nữa.“
“Tớ nữa.“
… …
Tiểu Điềm Điềm ho khan vài tiếng, ý bảo là mọi người yên tĩnh lại, ho xong vài cái trừng mắt liếc nhìn mấy cậu nam sinh ngồi ở góc cuối lớp.
Không biết ai hát nghêu ngao một câu: “Ôi ông chủ, anh đừng có nhìn tôi như vậy, mặt tôi sẽ biến thành… …” – Tiểu Điềm Điềm cầm viên phấn trên bàn, dùng sức ném qua vị ca sĩ kia, trúng ngay giữa ót.
“Hồng Bình… …“ – Bạn học bị đập trúng ót, “Đệch.“
Khương Đường tiến lên phía trước hai bước: “Xin chào mọi người, tớ tên Khương Đường, họ Khương của chữ gừng, Đường trong đường đỏ.
Sau này trong lúc học tập, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.“ – Nói xong cúi chào một cái, mang theo hai chùm tóc lắc lư hai bên, giống như nữ