Lục Ly kéo Khương Đường lên sân thượng tòa nhà dạy học.
Hơn năm giờ, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, nhưng hoàn hôn đã trở nên rực rỡ.
Lục Ly dừng lại, buông cánh tay cô ra.
Anh dựa vào rất gần, gần đến nỗi gần như sắp chạp vào trán cô.
Lần này, cô không trốn, không còn sức trốn, cũng không còn sức để suy nghĩ, hiện lên trong đầu là một đống hậu quả có thể xảy ra sau chuyện vừa rồi, bắt đầu từ lúc Đại Hùng xuất hiện trước cửa phòng học.
Lục Ly không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Qua một lúc sao, Khương Đường mới phá vỡ sự trầm mặc này: “Lát nữa cho tớt mượn đề cương Vậy Lý chép bài.”
Lục Ly hít một hơi thật sâu mùi thơm trên tóc cô, cừoi nói: “Tớ không làm.” – ngừng một chút lại nói: “Nhưng có thể chỉ cậu làm, mỗi đề chỉ cậu một lần.”
Khương Đường cúi đầu: “Vậy nếu tớ cứ học mãi thì sao?”
Lục Ly vươn tay vén lại tóc cô bị gió thổi ra sau tai, ngón tay anh khẽ chạm nhẹ vào vành tai cô, vừa trắng vừa mềm.
“Vậy tớ sẽ dạy cho cậu mỗi ngày, dạy mỗi ngày.”
Dạy cậu một đời.
Khương Đường ngẩng đầu lên, trán suýt chứt nữ đụng phải sống mũi anh.
Cô lùi về sau một bước: “Sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian của cậu.”
Tớ không muốn liên lụy cậu, người như tớ, với cậu, không phải người cùng một thế giới.
Lục Ly tiến lên một bước, duy trì khoảng cách cực kỳ mờ ám khi nãy, nhẹ giọng cười đáp: “Đại ca đây, cái gì cũng không có, chỉ có thời gian là nhiều.”
Khương Đường lùi về sau một bước: “Khoảng thời gian trước tớ đã ăn rất nhiều bánh và sữa đậu nành, ăn đến đần rồi.”
Lục Ly theo cô tiến lên một bước: “Tớ từ từ dạy.”
Khương Đường lùi về sau một bước, thấp giọng nói: “Tớ chỉ có một cơ hội này thôi, Lục Ly, làm không tốt, cả đời này tớ sẽ mục nát trên đường Khang An.
Cậu biết đường Khang An không, rất nhiều… ừm, rẻ nhất một lần hai mươi tệ.
Các cô ấy chưa từng học đại học, rất nhiều người cũng chưa học xong cấp ba, vừa tốt nghiệp cấp hai đã…”
Không đợi cô nói hết, môi đã bị một ngón tay nhẹ nhàng ấn lên.
Cô không tiếp tục nói nữa.
Hai tay Lục Ly đặt trên vai cô: “Cậu ngẩng đầu lên, nhìn tớ, nhìn tớ này, Khương Đường.”
Khương Đường từ từ ngẩng đầu, hai dòng nước mắt theo gương mặt cô chảy xuống.
Vốn dĩ, không muốn để anh nhìn thấy.
Đáng chết, không vinh quang chút nào.
Hai tay Lục Ly bưng lấy mặt cô, anh dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt, dịu dàng nói: “Khương Đường, cậu với các cô ấy không giống nhau.”
Anh nói: “Cậu còn có tớ.”
Nước mắt vốn đã ngừng rơi, sau khi nghe thấy câu nói này, lại lập tức rơi xuống.
Lục Ly nhẹ nhàng khom lưng xuống, khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu định hôn lên những giọt nước mắt đang rơi của cô.
“Không lên lớp mà làm gì đấy!”
Đột nhiên có giọng nói hét lớn đập nát hết động tác của Lục Ly.
Môi anh dừng lại cách mặt cô bốn năm centimet.
Nhưng tư thế nghiêng đầu ôm mặt này vẫn để cho chủ nhiệm khối lên sân thượng lập tức bắt gian tại chỗ.
Có gian tình! Con thỏ con, mỗi ngày không lo học tập, còn biết yêu đương, lông còn chưa mọc đủ dài đã yêu sớm!
Lục Ly buông tay, Khương Đường lùi về sau mấy bước.
Chủ nhiệm lớp càng lúc càng đến gần.
Lục Ly đột nhiên nắm tay cô, dắt cô bỏ chạy.
Bên tai có gió thổi, cô chạy theo anh, giống một cuộc chạy trốn thế kỷ.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy đôi cẩu nam nữ muốn chạy, gấp gáp tăng tốc chạy đuổi theo.
Lục Ly dắt Khương Đường chạy vòng qua một phòng nhỏ giữa sân thượng, chủ nhiệm khối chăm chăm đuổi theo mà quên phòng thủ cửa sân thượng.
Đôi cẩu nam nữ này từ cửa sân thượng, chạy mất rồi.
Lúc chủ nhiệm khối đuổi theo đến đây đã sớm không thấy bóng dáng gì nữa.
Đáng tiếng không nhìn thấy rõ mặt đôi cẩu nam nữ, bằng không thì có mà chạy đằng trời (*)
(*) 跑得了和尚跑不了庙 pǎo le hé shàng, pǎo bù liǎo miào: bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: nhà sư có thể chạy trốn, nhưng ngôi đền sẽ không chạy với anh ta; có ý là ‘có thể hiểu tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này
Chào cờ vào thứ hai tuần tới, phải nhắc lại cái vấn đề yêu sớm này lần nữa mới được, mối nguy hại của việc yêu sớm.
Chờ chủ nhiệm khối đi xa, hai chú chó mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Ly cười cười: “Kích thích quá.”
Khương Đường cũng cười theo: “Thật ra tớ không sợ chút nào.” – Cô không sợ bị gọi phụ huynh, bởi vì cô không có.
Lục Ly giơ tay búng lỗ tai nhỏ của cô, cười vô cùng cưng chiều: “Không sợ mà còn chạy.”
Khương Đường vỗ tay anh ra, lại sờ vào chỗ vừa bị anh búng: “Bớt động tay động chân lại.”
Nói tới động tay tộng chân, hai người mới phát hiện, vừa nãy đến giờ cứ nắm tay mãi, còn chưa buông ra.
Này con mẹ nó xấu hổ quá.
Khương Đường vội vàng rút tay mình về, vờ như chưa có gì xảy ra.
Nhìn thời gian còn năm phút nữa tan học, dứt khoác không trở về, đỡ phải làm ra một chuỗi động tĩnh.
Hai người ngồi cạnh nhau dưới đất, lưng dựa vào tường, đợi tan học.
Khương Đường ôm chân, nghiêng đầu nhìn Lục Ly.
Hai cánh tay Lục Ly tùy tiện đặt trên đầu gối, dựa đầu vào tưởng, hơi ngẩng lên.
Tư thế hai người không giống nhưng trong lòng lại nghĩ đến cùng một chuyện.
Lúc nãy trên sân thượng, có phải sẽ xảy ra chuyện gì đó khong, hoặc là nếu như đại boss chủ nhiệm khối không đi vào rối mù, sẽ xảy ra chuyện gì.
Khương Đường nghĩ, nam sinh tuổi dậy thì, có thể anh hơi xúc động.
Lục Ly nghĩ, nếu không có người làm phiền, anh sẽ hôn lên mặt cô trước, nói với cô đừng khóc.
Lại hôn lên mắt cô, bởi vì đôi mắt cô rất đẹp, cho nên phải xếp chúng lên trước.
Hôn xong đôi mắt sẽ hôn môi cô lần nữa, còn có đôi tai nho nhỏ.
Hôn xong một lần, có thể hôn thêm một lần.
Lần thứ hai cũng không cần theo thứ tự nữa, cứ tùy ý mà hôn.
May mắn mà nói, không chừng còn có thể có một nụ hôn mãnh liệt, nồng nàn, sau đó thì…
Khương Đường ghé qua, hỏi: “Cậu ngốc cái gì vậy? Nói ra xem, mọi người cùng nhau vui vẻ.”
Khóe miệng Lục Ly không khống chế được vẫn cứ nhếch lên: “Tớ không dám.”
Khương Đường giơ tay đẩy anh, suýt chút làm anh ngã nhào.
Lục Ly chống tay xuống đất, không ngã.
Chuông tan học vang len, Khương Đường từ dưới đất đứng dậy: “Đi thôi, tra nam.”
Lục Ly thoáng cái không phản ứng kịp, đây là gọi anh sao, là gọi anh à?
Anh đứng dậy, đi theo sau cô, nhịn không được muốn dựa gần vào.
Người cô rất thơm, không biết dùng thương hiệu gì, sữa tắm mùi hương