Edit: Mễ
Ngày hôm sau, trên bàn ăn của ngừoi ở đường Khang An bàn tán về ba sự kiện.
Thứ nhất, Đại Hùng bị người ta đánh gãy chân, xương đầu gối nát bét, e là nửa đời sau phải chống nạng.
Thứ hai, mấy người chơi mặt chược ở trong sân chỗ ngã tư bị một ngừoi đội mũ lữoi trai đánh cho một trận.
Thứ ba, chị đại đường Khang An dẫn một ngừoi đàn ông về nhà.
Trước nay cô ấy chưa từng đưa đàn ông nào về nhà, có khả năng, nhất tỷ định khai trương, giá cả không biết, nhưng khẳng định không rẻ.
Khương Đường đi học từ sáng sớm, chưa nghe thấy những tin đồn này.
Sao thì cô cũng không ngờ được Lục Ly sẽ một mình đi đánh cho mấy ngừoi kia một trận, mẹ nó lại còn đánh thắng nữa chứ.
Đến lớp học, theo thói quan cô lướt mắt nhìn chỗ ngồi Lục Ly, cậu ấy còn chưa đến.
Đây là thói quen gì vậy.
Cô lấy tập vở của tiết đầu tiên, mở ra, chuẩn bị.
Còn năm phút vào lớp, Khương Đường quay đầu nhìn, Lục Ly vẫn chưa đến.
Cô nhìn Triệu Tiến đang chơi điện thoại bên cạnh, hỏi: “Triệu Tiến, Lục Ly đâu?”
Triệu Tiến không nghe thấy, chắc là chơi game nhập tâm quá.
Khương Đường gõ lên bàn cậu ấy hai cái, Triệu Tiến mới hoàn hồn về, “Lục Ly hả, kệ cậu ấy, thường xuyên đến muộn, chắc là qua mười, hai mười phút nữa sẽ đến thôi.”
Khương Đường ừm một tiếng, xoay lại tiếp tục đọc sách.
Nhưng chuông vào lớp đã vang lên anh vẫn chưa đến.
Vào học được năm phút, anh chưa đến.
Mười phút trôi qua, vẫn chưa thấy.
Mãi cho đến hết tiết đầu, Lục Ly cũng không đến.
Lần này làm cho Triệu Tiến ngạc nhiên, đại ca tuy đến muộn nhưng rất ít muộn cả tiết học.
Tình hình này, chắc cúp học.
Lão đại rất ít cúp học.
Khương Đường quay đầu nhìn Triệu Tiến một cái.
Triệu Tiến lắc điện thoại trong tay: “Tớ gọi điện cho cậu ấy.”
Khương Đương lúc này mới nghĩ ra, cô còn chưa có số điện thoại anh.
Triệu Tiến ấn gọi, Lục Ly nghe máy rất nhanh.
“Nói với Khương Đường, hôm nay trong nhà có việc, không đến trường được.”
“Được.
Vậy cậu ở nhà dưỡng thương cho tốt, cần đưa điện thoại cho cậu ấy không, tớ thấy cậu ấy rất quan tâm cậu đấy.”
“Không cần, chỉ cần nói với cậu ấy trong nhà có việc, tuần sau mới đến trường.”
“Ừ.”
“Tút tút tút.”
Chuyện Lục Ly bị thương nhẹ, không nói với bất kỳ ai, nhưng Triệu Tiến thật sự quá hiểu rõ anh.
Ngừoi này tuy thường xuyên đến muộn, còn rất thích lên lớp ngủ, nhưng không có việc gì thì sẽ đi học như thường, trừ khi đánh nhau với người ta đến phá tướng.”
Chắc là sợ bị mấy em gái u mê trông thấy, hình tượng bị hủy.
Từ góc độ làm màu của người này, tuyệt đối là vậy.
Triệu Tiến chuyền lời cho Khương Đường: “Trong nhà Lục Ly có việc, hôm nay không đi học, tuần sau mới đến.”
Khương Đường ừ một tiếng, không nói chuyện, xoay ngừoi lại.
Triệu Tiến đứng dậy, bò ra bàn hỏi cô: “Lát nữa tan học đến nhà cậu ấy chơi đi.”
Nhà Lục Ly?
Khương Đường lắc đầu: “Thôi, tan học tớ phải đến tiệm trà.”
Triệu Tiến gãi gương mặt bị hai chùm tóc của cô quét qua, nói: “Vậy thôi vậy.” – Ngập ngừng lại nói: “Tớ đưa số điện thoại cậu ấy cho cậu, nhưng mà, đừng nói là tớ đưa.”
Khương Đường lấy điện thoại ra: “Ừ, cậu đọc đi.”
Triệu Tiến đọc một dãy số.
Khương Đường lưu lại trong điện thoại, ghi chú là: Lục Ly.
Quả nhiên, cho đến khi tan học, Lục Ly không đến.
Triệu Tiến vừa thu dọn cặp sách vừa hỏi: “Khương Đường, không đi thật sao?”
Nhìn dáng vẻ như quỷ của đại ca bị ngừoi ta đánh đến phá tướng, ở trước mặt cô gái mình yêu thích muốn trốn cũng trốn không được, nhất định rất kích thích.
Khương Đường quay qua: “Không đi đâu, cậu đi đi.”
Triệu Tiến đành một mình đi từ cửa sau ra ngoài.
Lúc đi đến cổng trường, cậu ấy nhìn thấy xe nhà Lục Ly, chiếc Rolls-Royce màu đỏ rực, thật sự muốn không chú ý cũng khó.
Cậu ấy đi qua gõ lên cửa sổ xe, Lục Ly mở cửa xe, Triệu Tiến ngồi vào trong.
“Hahaha, đại ca, trán anh, còn có mũi nữa, bị sao vậy?”
Triệu Tiến nói xong, muốn giơ tay sờ vết thương trên mũi anh, bị Lục Ly đưa tay chặn lại: “Bệnh gì vậy, đàn ông cũng muốn sờ.”
Triệu Tiến thu tay về: “Em muốn sờ phụ nữ, mấu chốt là không có phụ nữ cho em sờ.” – Cậu ấy nhìn nhìn Lục Ly, lại hỏi: “Chuyện gì vậy, lão đại, trọng thương à?”
Lục Ly lấy một cái gương nhỏ ra soi: “Không gì, chỉ là mũi bị móng tay người ta quẹt một cái.”
Anh nhéo nhéo vết thương trên mũi: “Nơi đẹp nhất của bổn đại gia chính là mũi.”
Triệu Tiến ghé lại nhìn: “Cho nên, nguyên nhân hôm nay cúp học chính là vì việc này?”
Lục Ly đưa cái gương nhỏ cho tài xế phía trước: “Không cúp học, xin nghỉ bệnh.
Học bá chúng tôi không giống học tra các bạn, học bá chúng tôi trước giờ không cúp học.”
Triệu Tiến suy nghĩ kĩ lại, chính xác là vậy, Lục Ly bày ra chuyện gì cũng đều xin nghỉ trước rồi mới đi giải quyết.
Có một lần bọn họ đánh nhau, đối phương muốn nhào qua, Lục Ly vậy mà kêu người ta tạm thời dừng lại một lát, gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Điềm Điềm xin nghỉ xong xuôi, mới tiếp tục đánh nhau.
Mấu chốt là, con mẹ nó cậu ta thế mà chỉ xin nghỉ cho mình, kết quả là trong buổi họp lớp, Triệu Tiến vì cúp học phải viết bản kiểm điểm tám trăm từ.
Tiện nhân Lục Ly này, không bị gì hết.
Triệu Tiến hỏi: “Chuyện gì vậy, có cần mấy anh em giúp ngài đòi lại công đạo không?”
Lục Ly xua tay: “Không cần, không việc gì.”
Nói đòi công đạo, cũng nên là mấy người tối qua bị anh đanh ngã sóng soài đến đòi, anh cùng lắm cũng chỉ có cái mũi bị xước miếng da thô.
Triệu Tiến nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Lão đại ngài không ở nhà dưỡng thương cho tốt, chạy đến trường làm cái gì đây.”
Lục Ly cũng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đến hít một chút không khí tinh anh, học bá cũng cần phải bảo dưỡng.”
Triệu Tiến cũng vui vẻ theo.
Cho đến lúc Khương Đường từ trong trường đi ra, cậu ấy mới biết, lý do hôm nay Lục Ly đến trường.
Tên rình mò biến thái chết tiệt.
Còn đem theo kính viễn vọng, sợ người ta không biết anh là tên biến thái.
Triệu Tiến giơ tay cướp kính viễn vọng: “Cho tớ nhìn chút.”
Lục Ly lấy kính viễn vọng xuống, trừng mắt nhìn cậu ấy: “Đây là thứ có thể xem à, mẹ nó.” – nói xong tiếp tục nhìn xuyên qua kính viễn vọng ra ngoài cửa sổ xe.
Tinh thần cô có vẻ không được tốt lắm, đi đường cũng không có phong cách như mấy ngày trước, còn cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.
Ngay cả chiếc xe máy của cô cũng giống như một con lừa nhỏ bị bệnh, không thể phát huy sức mạnh.
Đây có lẽ là bệnh tương tư trong truyền thuyết, đồng tình với cô quá, thế mà bị bệnh tương tư.
Cả ngày hôm nay, Lục Ly ở nhà cũng không có tinh thần, cho đến lúc nhìn thấy cô mới coi như hăng hái được chút.
Anh cong khóe miệng cười, Khương Đương bị bệnh tương tư, thật khó mà có được.
Bây giờ anh cảm thấy vô cùng thoải mái, mỗi lỗ chân lông trên ngừoi đều xuyên qua da nhảy nhót.
Triệu Tiến giơ tay lắc lắc chặn trước kính viễn vọng của Lục Ly: “Đừng xem nữa, đã đi xa rồi.”
Lục Ly đập tay cậu ấy ra: “Tớ có thể nhìn thấy.”
Mắt người có thể so được với kính viễn vọng à.
Sau cùng, Lục Ly đem kính viễn vọng trên mắt để xuống, đặt lên tay Triệu Tiến: “Nhìn đi.”
Triệu Tiến cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Không ngờ, mỹ nữ trường chúng ta nhiều thật, thân hình cũng không tồi.”
Lục Ly tựa đầu vào ghế ngồi: “Nhìn trộm vậy luôn, quá biến thái.”
Triệu Tiến vừa nhìn vừa nói: “Làm ơn đi đại ca, người mới nhìn chằm chằm con gái người ta đến chảy nước miếng là ai thế.”
Lục Ly không trả lời, dựa vào ghế suy nghĩ chút chuyện.
Triệu Tiến tiện miệng nói một câu: “Tớ thấy Khương Đường rất quan tâm cậu, tớ cho cậu ấy số điện thoại cậu rồi.”
Lục Ly hỏi: “Là cậu ấy hỏi xin cậu, hay là cậu muốn cho cậu ấy.”
Triệu Tiến vừa định nói tự cậu ấy cho, liền gấp rút sửa lời khai: “Là cậu ấy hỏi xin tớ, rất thiết tha.”
Lục Ly rất hài lòng với đáp án này.
Thực ra anh có số điện thoại của Khương Đường, lấy từ điện thoại của Triệu Tiến, nhưng anh luôn không liên lạc với cô.
Bởi vì, lúc anh còn chưa có số điện thoại của cô thì cái tên chó con Triệu Tiến này lại dám có trước.
Cục tức này anh nuốt không trôi, nhất định phải đợi cô chủ động xin số điện thoại anh trước, hơn nữa còn phải dùng điện thoại cô liên lạc với anh trước mới được.
Đúng, đại ca của chúng ta ấu trĩ thích ghen tuông vậy đó.
Tài xế đằng trước hỏi: “Thiếu gia, về nhà hay đến tiệm trà ạ?”
Lục Ly trả lời: “Về nhà.”
Triệu Tiến gáp gáp hùa theo: “Cho ké về với.”
Lục Ly đá chân cậu ấy: “Nhà cậu không có xe à, ngày nào cũng cọ tớ.
Mẹ kiếp, trên người cậu có mùi gì vậy, có phải tiết tự học buổi chiều chạy đi chơi bóng rổ với bọn Tổng Đằng Phi không.”
Triệu Tiến vội vàng dịch sang bên cạnh, lại kéo cổ áo lên mũi ngửi thử: “Không có mùi mà.”
Lục Ly liếc cậu ấy: “Không muốn xuống xe thì im miệng.”
Nói xong tiếp tục đựa vào lưng ghế.
Triệu Tiến hỏi: “Cuối tuần đi đâu?”
Lục Ly nhắm mắt dưỡng thần: “Không biết, chắc ở nhà, ba tớ vừa mời thêm mấy gia sư mới, nói giáo viên ra đề thi thử cao hơn, luân phiên Toán Lý Hóa.”
Triệu Tiến vội dán lên: “Việc này, cậu có thể ngàn vạn lần đừng nói trước mặt ba mẹ tớ, bằng không bọn họ cũng sẽ làm cho tớ một bộ thực hành y hệt như vậy, như vậy làm sao có thể ra ngoài, làm sao có thể trải qua quãng thời gian thanh xuân tự do tự tại, thoải mái nữa.”
Lục Ly liếc cậu ấy một cái: “Tiền đồ.”
Trong lòng Khương Đường không yên chạy xe đến tiệm trà, ăn đại cái gì đó, không phải sữa đậu nành bánh nướng cũng không phải bánh rán trái cây, không sao cả, dù sao cũng không nếm ra được vị gì.
Ăn xong, cô dựa góc tường, lấy điện thoại ra.
Hôm nay không có tâm trạng làm đề Vật Lý, làm gì cũng uể oải.
Cô tìm số điện thoại của Lục Ly, nhìn, không gọi.
Lại nhìn, vẫn không gọi.
Cô mở Wechat, nhập số điện thoại Lục Ly vào thanh tìm kiếm.
Tên Wechat của anh là: Lục Ly.
Xem ra anh rất thích tên mình.
Ảnh đại diện là ảnh của anh, xem ra anh cũng rất thích dáng vẻ của mình.
Khương Đường gửi lời mời kết bạn, sau đó cất điện thoại.
Từ khi Lục Ly về đến nhà, điện thoại chưa từng rời khỏi tay, ngay cả lúc đi tắm cũng cầm theo điện thoại để trên kệ.
Mãi đến khi lúc chuẩn bị ăn cơm, cuối cùng cũng nhận được một lời mời kết bạn.
Không thấp thỏm, là cô.
Lục Ly đồng ý thêm bạn.
Ảnh đại diện của cô là hình mặt trời màu vàng ấm áp với gương mặt tươi cười theo phong cách hoạt hình, rất dễ thương.
Kẹo đường nhỏ sweet, biệt danh này, giống như cô vậy.
Ngọt!
Nhưng mà trung anh kết hợp kiểu gì thế này, hơi quê mùa, dù sao thì lão đại cũng sẽ không dùng như vậy.
Sau khi hai người thêm bạn, Lục Ly cứ cầm điện thoại suốt, ăn một bữa cơm có thể ngừng xem tám trăm lần, nhưng mà đáng tiếc, không có tin tức gì.
Lúc này, Khương Đường đã bắt đầu bưng trà rót nước trong tiệm trà.
Điện thoại để trong ngăn tủ nhỏ ở phòng nghỉ ngơi của nhân viên, đến cả đã thêm bạn với Wechat Lục Ly chưa cô cũng không biết, càng đừng nhắc đến sẽ gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Gần chín giờ, trưởng ca cho Khương Đường về nhà trước, hoặc là đến Xuân Phong Các làm đề cương Vật Lý, những việc khác có nói gì cũng không cho cô làm nữa.
Khương Đường đành phải ôm balo đến Xuân Phong Các lầu hai làm bài tập.
Cả ngày cuối tuần cô còn có việc phải làm, cô chỉ có thể làm bài tập vào buổi tối.
Cô mở điện thoại ra xem, ghi chú đã kết bạn thành công với Lục Ly, cô nghĩ nghĩ, gửi một cái mặt cười qua.
Lục Ly vừa nghe thấy điện thoại rung, gấp gáp vội vàng ngồi bật dậy trên giường.
Đợi cả tối, cuối cùng cũng đợi được một biểu tượng cảm xúc của hệ thống(*), không vui sướng chút nào được không, ít nhất cũng phải đánh mấy chứ chữ, cho dù gửi một gói biểu tượng(*) cũng được mà.
(*)系统自带的表情: biểu tượng cảm xúc có sẵn của app.(**)表情包: bên mình hay gọi là meme
Chỉ gửi một cái biểu tượng chọc của hệ thống, như thế này thì người ta sao trả lời, làm sao trả lời chứ.
Lục Ly nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, lặng lẽ tắt đi.
Khương Đường thấy anh không trả lời, cho rằng anh có việc, không gửi thêm gì nữa.
Cô bắt đầu làm bài tập, làm Ngữ văn với Anh văn cho xong trước.
Môn xã hội dễ hơn một chút, cái gì không biết thì lật sách xem, môn tự nhiên thì khó hơn một chút, bây giờ cũng không có Lục Ly bên cạnh giảng bài cho cô.
Cứ từ từ đã, mai làm tiếp.
Mười một giờ tối, Khương Đường dọn dẹp sách vở, về nhà.
Về đến nhà đã mừoi một giờ ba mươi rồi, chữ Lục Ly viết trên cửa nhà cô vẫn còn rõ ràng như cũ, cô mở cửa, bật đèn, lại quay trở ra chăm chú nhìn chữ trên cửa thêm một lúc.
“Hãy để tớ chăm sóc cậu.”
Khương Đương đọc nhẩm lại mấy lần, lấy điện thoại ra chụp mấy chữ này lại, lúc này mới đi vào nhà đóng cửa.
Cô mở tivi, cứ để đấy mà đi tắm.
Mặc đồ ngủ nằm trên giường, cầm điện thoại.
Có tin nhắn Wechat, Lục Ly gửi đến: “Ai vậy?”
Nên nói là Lục Ly đang cố tình ra vẻ dè dặt, biết rõ còn cố hỏi, kiêu ngạo đến không còn gì để nói.
Khương Đường gửi một câu đi: “Tớ là Khương Đường.”
Lục Ly cũng nằm trên giường giống vậy trong lòng thầm nói một câu: “Tớ biết là cậu.”
Anh trả lời: “Ừm, đã lâu không gặp.”
Khương Đường cười cười trả lời: “Cậu vẫn chưa ngủ hả?”
Lục Ly đáp: “Ừm, thứ hai sẽ đến trường.” – Đợi lớp da bị trầy trên mũi lành hơn chút nữa sẽ đi.
Khương Đường: “Ừ.”
Lục LY ôm điện thoại trốn trong chăn: “Cậu nhớ tớ chưa?”
Khương Đường nhìn chằm chằm màn hình nửa phút mới trả lời anh: “Ngủ sớm đi, thứ hai gặp.”
Nếu không phải trên mũi anh vẫn còn dán băng cá nhân xấu xí, bây giờ anh liền muốn chạy đến nhà cô, làm sao mà đợi được đến thứ hai.
Cuối cùng, anh nhắn: “Cậu mệt rồi đúng không, nghỉ ngơi sớm đi, nói chúc ngủ ngon với tớ nào.”
Khương Đường nhắn: “Ngủ ngon.”
Lục Ly: “Không phải, muốn ghi âm.”
Khương Đường cười cười, nhẹ nhàng nói với micro điện thoại: “Ngủ ngon.”
Cô tắt điện thoại, rất nhanh đã ngủ, hy vọng ngày mài thời tiết có thể mát mẻ một chút.
Ngày hôm sau, Khương Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên từ sớm, tình hình này, thời tiết hôm nay có thể sẽ cực kỳ nóng.
Công việc hôm nay của cô là hóa trang thành chuột Mickey ở công viên trò chơi.
Cô phải mặc một bộ đồ chuột Mickey lông nhung dày cộm vừa nóng vừa hầm, nhưng so với tiền công phát tờ rơi bên ngoài thì nhiều hơn.
Khương Đường tính toán một chút, trước cuối năm nay cô phải kiếm đủ tiền học phí cho năm sau và tiền sinh hoạt phí, như vậy, sang năm cô có thể yên tâm học hành không cần đi làm thêm nữa.
Cô soi gương, gương mặt này, chậc chậc, vừa nhìn đã biết chính là “người” của Thanh Hoa Bắc Đại.
Trước khi đến công viên trò chơi, cô đến công ty môi giới bất động sản trước.
Căn nhà kia của cô đã treo lên hơn ba năm rồi, không bán được, đến cả đến xem cũng không được mấy người.
Người bình thường, ai bằng lòng đến con đường Khang An vừa tồi tàn vừa bẩn thỉu này, lại còn là nơi tập trung của dân tỉnh ngoài, bị rút não mới mua.
Đây cũng là lý do vì sao cô rất ghét nơi này, lại không có cách nào thoát khỏi đây.
Cô không có tiền.
Có thể đóng học phí lại không để bản thân chết đói, đã tốt lắm rồi.
Hai ngày cuối tuần, ban ngày Khương Đường đến công viên trò chơi hóa trang thành Vịt Donald, buổi tối đến tiệm trà làm thêm, thuận tiện có thể làm bài tập về nhà.
Hai ngày cuối tuần Lục Ly chỉ ở nhà nghênh đón giáo viên Toán Lý Hóa thay phiên nhau tấn công mình.
Không thể không thừa nhận, hiệu quả một kèm rất cao.
Bình thường những thử học một tuần ở trường, ở nhà chỉ cần nửa ngày đã có thể học xong.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là não của anh xài tốt, đổi thành Triệu Tiến bọn họ, đã sớm hôn mê bủa vây.
Cuối cùng đã đến thứ hai, Lục Ly dậy từ sớm bắt đầu soi giơng, băng cá nhân dán trên mũi đã bị anh vứt đi, chỗ da bị trầy chỉ còn lại vết sẹo nhỏ.
Khó coi quá đi mất, anh liền che nó đi, tuy là vẫn còn ẩn ẩn chút máu nhưng so với vừa nãy thì dễ coi hơn chút.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì anh đẹp trai.
Lục Ly đến lớp sớm trước giờ chưa từng có, rút trong ngăn bàn hai bức thư tình, không biết ai viết, bị anh tiện tay vứt vào thùng rác.
Bạn học lục tục vào lớp, mấy người ngồi sau nhìn thấy Lục Ly đều ngơ ngác trước đã, đại ca hôm nay đến sớm vậy sao, vậy mà không đi trễ.
Cách thời gian vào lớp còn mười mấy phút nữa, Khương Đường đến.
Lục Ly ngồi trên ghế, tay chống cằm, từ lúc cô đi vào thì bắt đầu nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.
Khương Đường biết anh đang nhìn mình, vẫn là cái dáng vẻ lưu manh này.
Nếu là trước kia, cô có thể tùy tiện lấy quyển tập chép phạt đập lên đầu anh.
Nhưng bây giờ, cô không xuống tay nổi.
Có thể là lớn tuổi rồi, chắc dễ dàng mềm lòng, nương tay với anh hơn, Khương Đường tự an ủi mình.
Trước khi ngồi xuống, cô nhìn vào mặt anh: “Mũi cậu bị sao vậy?”
Mẹ kiếp, mắt có cần tỏ vậy không, mấy người ngồi đằng sau không có ai nhìn thấy, sao cô vừa đến là nhìn thấy.
Lục Ly sờ mũi: “Đụng trúng cửa đó.”
Khương Đường ngồi xuống, xoay người qua: “Hôm trước tớ nghe người ta nói rồi, là cậu đánh à.”
Một người đội mũ lưỡi trai đánh bốn người chơi mạt chược trong sân ngã tư, nghe nói là vì trả thù, cũng có người nói do mấy người đó cờ bạc, cho vay nặng lãi tìm đến đánh.
Lục Ly ừ một tiếng.
Khương Đường giơ tay, sờ lên mũi anh: “Đau không?”
Ngón tay cô mềm mềm, hơi lạnh.
Lục Ly xoa xoa chỗ cô vừa chạm vào, nhíu mày: “Đau.”
Khương Đường cũng nhíu mày theo: “Đau thật sao?”
Lục Ly đưa đầu về phía trước: “Cậu thổi giúp tớ đi.”
Khương Đường hơi do dự một chút, vẫn hơi nhổm người dậy thổi lên mũi anh một cái, sau đó liền ngồi xuống.
Bởi khoảng cách này, cô ở xa quá, vốn không cảm thấy được ngọn gió nào.
Lục Ly lại đưa đầu về phía trước: “Còn đau.”
Khương Đường đưa tay ấn đầu anh trở về, người gì thế này, được một tấc lại lấn thêm một thước.
Lục Ly sờ vào chỗ bị cô ấn, ghé lại gần thêm lần nữa, giọng nhỏ nhẹ: “Đầu nam nhân, eo nữ nhân, không phải tình nhân không thể chạm.”
Khương Đường đẩy anh về phía sau: “Vậy chúng ta huề nhau.”
Lục Ly lại tiến lên: “Ý của cậu là, để tớ chạm eo cậu?”
Khương Đường trợn trắng mắt nhìn anh: “Hôm đó, chở cậu, không phải cậu đã chạm qua rồi sao.”
Lục Ly làm bộ như không hiểu: “Có sao?”
Khương Đường không để ý anh, quay người lại bắt đầu sắp xếp sách vở, tiết đầu tiên là Vật