Khương Đường giải thích: “Chìa khóa nhà tớ, một cái này đủ rồi, cổng lớn ở dưới lầu không có khóa.”
Lục Ly nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay: “Cậu yên tâm vậy sao?”
Thật sự là không sợ người ta nửa đêm vào nhà bất cẩn mà phạm tội?
Khương Đường cười cười: “Cậu cũng không phải chưa từng đến nhà tớ, có đồ gì đáng giá đâu, hơn nữa, mấy món đồ kia cũng không lọt vào mắt cậu được.”
Lục Ly nhếch khóe môi, cười đầy ý xấu: “Sao lại không lọt vào mắt, tớ thấy cậu cũng không tồi, muốn trộm được không?”
Khương Đường trừng mắt nhìn anh một cái: “Vậy cậu cũng phải có bản lĩnh mới trộm được.”
Tính cách của cả hai đều không chịu thua, cứ tiếp tục nói như vậy, nói qua nói lại, tình hình sẽ mất khống chế.
Quả nhiên, Lục Ly tiến lại gần, thổi một hơi bên tai cô: “Trước trộm tim, sau trộm người.”
Khương Đường trốn sang bên cạnh một chút: “Con người cậu, muốn gì thì nói chuyện cho đàng hoàng, thổi cái gì, tớ cũng không nóng.” – Nói xong sờ lên lỗ tai mình.
Nóng chết mất thôi.
Lục Ly cất chìa khóa trên tay cẩn thận: “Nói thật, trong nhà cậu có chuyện gì thì nói với tớ một tiếng.
Con gái như cậu, cái gì cũng muốn làm sẽ mệt mỏi lắm, giống như thay bóng đèn sửa ống nước các loại này, đều có thể gọi tớ.”
Đã nhiều năm trôi qua, không phải đều trải qua một mình sao.
Khương Đường hỏi: “Cậu cũng biết thay bóng đèn sửa ống nước? Thật là nhìn không ra đấy Lục Thiếu.”
Lục Ly cười cười: “Tớ có thể giúp cậu gọi điện thoại và phụ trách giám sát.”
Khương Đường trả lời: “Vậy không bằng tớ tự làm, còn tiết kiệm được tiền.”
Lục Ly nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu biết làm?”
Khương Đường hơi ngẩng đầu lên: “Đương nhiên, năng lực làm việc của bạn gái cậu không phải là mạnh bình thường đâu, vách tường phòng ngủ của tớ đều là tự tớ sơn lại đấy, lợi hại không.”
Nhìn dáng vẻ tự đắc của cô làm cho anh có chút đau lòng, những năm này, một mình cô đã trôi qua như thế nào.
Lục Ly giơ ngón tay cái với cô: “Vậy sau này ống nước nhà tớ hư sẽ tìm cậu sửa.”
Khương Đường nói: “Kỹ thuật của tớ tốt, phí biễn diễn cao lắm nhé.”
Kỹ thuật của tớ tốt, phí biễn diễn cao lắm nhé.
Kỹ thuật của tớ tốt, phí biễn diễn cao lắm nhé.
Kỹ thuật của tớ tốt, phí biễn diễn cao lắm nhé
Không biết sao cô lại biết lái xe nhỉ.
Lục Ly cười một cách hư hỏng: “Cái vấn đề kỹ thuật này, đợi đến khi nghiệm thu mới biết được.”
Khương Đường vừa nhìn thấy vẻ mặt xấu xa này của anh liền biết anh đang nghĩ cái gì.
Đẩy anh một cái, suýt chút đã đẩy anh ngã lên bồn hoa bên cạnh.
Cô tiến lên phía trước vài bước, quay đầu nói: “Bài tập Vật Lý của tớ còn chưa làm xong, đi, mau về làm bài tập thôi.”
Lục Ly đuổi theo, hai người đi về phía toà nhà dạy học.
Bên trong không có ai, lúc này mọi người đều đang ăn cơm, ai nhà gần trường còn có thể quay về nhà ngủ trưa một giấc rồi quay lại.
Khương Đường lấy bài tập Vật Lý ra, chuẩn bị làm đều chọn lựa phía trên trước, một tiếng nghỉ trưa chắc đủ rồi.
Lục Ly nằm bò lên bàn nhìn chằm chằm lưng cô: “Cậu không ngủ được sao?”
Khương Đường lắc đầu, hai chùm tóc lắc qua lắc lại, anh nắm lấy một bên tóc, quét qua mặt mình, rất thú vị.
Khương Đường quay đầu sang: “Đại ca à, cậu có ấu trĩ không?”
Lục Ly buông chùm tóc của cô ra: “Cậu làm tờ nào, tớ làm cùng cậu.”
Khương Đường nhìn sách bài tập của mình: “Tờ động lực học, sáng này vừa phát.”
Lục Ly tìm trong ngăn bàn của mình không thấy, không biết chạy đi đâu rồi.
Anh nhìn vào ngăn bàn Triệu Tiến, vậy mà có.
Mãi cho đến khi chuông chuẩn bị vang lên, Khương Đường đã làm xong phần lựa chọn bên trên và điền vào chỗ trống, Lục Ly đã làm xong toàn bộ tờ đề.
Khương Đường cầm tờ đề của Lục Ly qua, bắt đầu đối chiếu, chấm điểm cho mình.
Mười câu hỏi lựa chọn, chỉ có năm câu giống với đáp án của Lục Ly.
Cô trả lại đề thi cho Lục Ly, vẻ mặt uể oải: “Đề lựa chọn tớ sai năm câu.”
Theo bản năng cô xem đáp án của Lục Ly trở thành tiêu chuẩn.
Anh quả thực là có loại năng lực này.
Lục Ly giơ tay: “Đưa đề của cậu cho tớ xem.”
Khương Đường đưa tờ đề Vật Lý qua, Lục Ly nhìn rồi nói: “Lát nữa tiết tự học tớ giảng câu số hai cho cậu, câu ba, câu năm với câu tám cách nghĩ của cậu không sai, chỉ là phép tính ở đằng sau còn thiếu một điều kiện.”
Chênh lệch giữa người với người sao lại lớn đến vậy, Lục Ly chỉ nhìn vào đề của cô là đã có thể đem lỗi sai của cô phân tích ra.
Khương Đường thở dài: “Tớ thật ngu ngốc.”
Lục Ly cười: “Cậu không cần so với tớ đâu.”
Mẹ nó chứ.
Vốn dĩ bạn học Khương Đường đang chìm đắm trong nỗi bi thương lập tức trở nên tràn đầy sức sống, cầm quyển sách trên bàn đập tới: “Cái tên thiếu đòn, Lục Ly, cậu muốn ăn đòn đúng không.”
Lục Ly đưa tay cản lại, vừa nói: “Không muốn.”
Khương Đường giơ tay lên chụp tiếp một quyển sách.
Lúc này Lục Ly không lấy tay cản lại nữa, tạm thời quyết định làm một kẻ ăn vạ.
Vì thế quyển sách kia liền đập vào gáy anh, Khương Đường còn đang nghĩ anh sẽ lấy tay cản lại, nên không vẫn dùng hết sức lực.
Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, tóc Lục Ly đều bị gió từ quyển sách lúc nhấc lên làm cho nhúc nhích.
Khương Đương vội vã để quyển sách xuống: “Sao cậu không cản lại.” – Nói xong liền gạt tóc ở gáy anh ra xem.
Tuy là không u lên nhưng hơi đỏ một chút.
Cô đứng lên thổi lên đó, thổi rồi lại thổi: “Không sao chứ?”
Lục Ly ôm đầu, lông mày nhíu lại đến sắp đụng vào nhau: “Đau quá.”
Nửa thật nửa diễn.
Triệu Tiến vào lớp từ cửa sau nhìn thấy cảnh này, bị dọa một trận, mưu sát chồng là đây.
Cậu ấy ngồi vào chỗ mình, giơ ngón cái lên cho Khương Đường: “Nữ hiệp, lợi hại!”
Cả Trường Trung học số Một, không ai dám lấy sách đập đầu đại ca, cho dù la Hiệu trưởng ông ấy cũng không dám, hồ bơi mới xây của trường là do Ly Gia quyên góp.
Khương Đường lại xem trán anh, rất tốt, chưa sưng.
Coi như không quá nghiêm trọng.
Nhưng mà, nhìn bộ dạng của anh, giống như bị người ta đập thành một cái lỗ thủng trên đầu, đau đến sắp nằm sấp lên bàn.
Khương Đường thăm dò hỏi một câu: “Hay là, đưa cậu đến phòng y tế nhé?”
Lục Ly lắc đầu, nhưng không nói gì.
Khương Đường hỏi tiếp: “Hay là, hôn một cái nhé.” – Lúc này cô đến gần hỏi, dù sao cũng là trong lớp.
Lục Ly nhanh chóng gật đầu, lông mày lập tức giãn ra, hoàn toàn không giống cái dáng vẻ đau đớn đến gần chết khi nãy.
Khương Đường che miệng cười: “Vậy tớ thiếu nợ nhé.” – Nói xong thì xoay người lại.
Lục Ly búng lỗ tai cô: “Cậu chơi xấu”
Khương Đường nói: “Cậu giở trò trước được chưa.”
Lục Ly lấy cuốn sổ nhỏ, ở phía trên đoan đoan chính chính ghi chú: “Ngày xx tháng xx năm xx, Khương Đường thiếu Lục Ly một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.
Ký tên: Lục Ly.”
Viết xong, đưa cho Khương Đường từ sau lưng: “Mau, đến cậu, ký tên.”
Khương Đường cầm lấy nhìn lướt qua, cái này là cái quỷ gì thế này.
Nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp?
Lục Ly cực kỳ tỉ mỉ giải thích: “Lãi mẹ đẻ lãi con, từ một nụ hôn bình thường mà suy diễn ra.”
Khương Đường cười, ký tên mình lên, xoay người trả lại cho anh.
Dù sao bên trên cũng không viết thời gian, cứ kéo dài đi.
“Nếu mãi không trả, rất có khả năng tạo thành một hậu quả không thể cứu vãn.” – Ly tiếp tục tỉ mỉ giải thích.
Khương Đường quay đầu lại: “Có thể có hậu quả gì? – Một đôi mắt to tròn chớp chớp, đặc biệt đơn thuần.
Lần này đọt nhiên Lục Ly sinh ra một loại ảo giác, cái loại bản thân bản thân quá là con mẹ nó không phải người nữa rồi.
Anh bắt đầu suy nghĩ lại, bản thân có phải có hơi quá đáng đối với một cô gái trong sáng đơn thuần vô tội