Trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu.
Vốn dĩ khối mừoi hai không tham gia, chủ nhiệm khối nhân từ, sợ đám nhóc học đến ngu người nên mới để bọn họ tham gia.
Dưới sự dẫn dắt của ủy ban thể thao – Triệu Tiến, đội bóng rổ của lớp 12/1 được bồi dưỡng một cách bài bản.
Tiết hoạt động tự do buổi chiều và tiết thể dục là thời gian luyện tập chủ yếu của bọn họ.
Vốn cũng không phải cuộc thi quan trong giọng gì, mỗi ngày dành ra một tiết học là đủ rồi.
Nhưng Triệu Tiến đặc biệt hăng hái, cậu ấy học hành không giỏi, chỉ có chơi bóng rổ tự nhận chơi không tồi.
Không thể so sánh được với Tống Đằng Phi và Lục Ly, nhưng tốt hơn mấy người ở lớp 12/1.
Còn cái cậu Hạ Cảnh ở trong lớp, dáng người không cao, ngược lại động tác rất linh hoạt, trình độ ngang ngửa Triệu Tiến.
Lại là tiết hoạt động tự do, dưới sự quấy rầy của Lục Ly, Khương Đường đồng ý đến sân bóng rổ xem anh chơi, hơn nữa còn cực kỳ chăm sóc chuẩn bị cho anh một chai nước.
Hơn ba giờ chiều, nắng vẫn còn gay gắt, Lục Ly chạy tới bên cạnh Khương Đường, đưua cho cô một tuýp kem chống nắng: “Giúp tớ thoa một chút, chủ yếu là tay với cổ.”
Cô là nữ sinh mà còn không thoa kem chống nắng, anh thế mà còn thoa lên.
Huống chi nơi này còn nhiều ngừoi như vậy.
Khương Đường cầm tuýp kem chống nắng đi ra phía sau đoàn người, ý bảo Lục Ly đi theo cô.
Đằng sau có một cái cây lớn, có cây to che chắn, chắc là không có ai để ý đến chỗ này đâu.
Điều mà cô không thể ngờ chính là ánh mắt của quần chúng luôn luôn dán chặt lên người Lục Ly, lúc này toàn bộ đều nhìn qua đây.
Khương Đường nhìn tuýp kem chống nắng trong tay, xác nhận gần đó không có giáo viên, cắn răng thoa giúp anh hai lần.
Lục Ly ngẩng đầu lên: “Còn chỗ này nữa, ở chỗ này này, chỗ dễ bắt nắng nhất.”
Khương Đường nặn ra một đống kem, giúp anh thoa lung tung vài lần, cũng không quan tâm có đều chưa.
Lục Ly sờ cổ, nhỏ giọng nói: “Cậu nhẹ tay chút, đau.
Cậu xem đi đỏ hết rồi.” – Nói xong thì hướng về phía cô.
Khương Đường kiễng mũi chân lên xem, vốn chả có gì.
Lục LY nhìn cô: “Xoa xoa giúp tớ.”
Khương Đường cảm giác được bầu không khí có hơi kỳ quái, mới nãy sân bóng rổ còn ồn ào, náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh trong thoáng chốc, từng cặp từng cặp mắt toàn bộ đều nhìn về phía họ bên này.
Triệu Tiến trong đám người rống lên: “Mau lên, Lục Ly.”
Khương Đường đẩy anh về phía sân bóng rổ: “Mau đi đi.”
Lục Ly nghiêng người qua: “Lát nữa tan học về chung đi.”
Khương Đường gật đầu: “Được được được, ngài mau đi đi kìa.”
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô khó chịu khắp người.
Lúc này Lục Ly mới ôm bóng chạy vào trong sân.
Khương Đường đi đến một góc khuất, đứng xem anh chơi.
Trạng thái của Lục Ly hôm nay rất tốt, mười lăm phút đã vào được hai quả ba điểm, nữ sinh trong sân hét chói tai cả một vùng trời.
Khương Đường thầm mắng một tiếng, tên khốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Về nhất định phải thu thập thu thập anh đàng hoàng!
Lúc giải lao, Lục Ly đang muốn đi về phía Khương Đường, lại bị một tốp nữ sinh đưa nước bao vây.
Sau đó anh nhìn thấy Hạ Kính đi đến trước mặt Khương Đường.
Khương Đường cười với Hạ Kínhh, sao không nói gì thế này, rất ngại ngùng đó, không có gì nói đành phải nói một câu: “Vất vả rồi.”
Hạ Kính cười với cô, chỉ chai nước trong tay cô: “Có thể cho tớ uống không?”
Khương Đường nhìn về phía Lục Ly, xem ra anh cũng không phải kẻ thiếu nước, vì thế gật đầu, đưa nước khoáng cho Hạ Kính.
Hạ Kính nhận lấy chai nước, vặn nắp, ngẩng đầu lên, uống ừng ực hết nửa chai.
“Cám ơn nước của cậu.”
Khương Đường cười: “Không có gì, đều là bạn học, các cậu đấu bóng rổ cũng vì thành tích của lớp.” – Có thể nói là cực kỳ xã giao.
Hạ Kính cầm nửa bình nước còn lại đi đến ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
Lục Ly chứng kiến hết toàn bộ liền bước nhanh tới bên cạnh Khương Đường, chìa tay ra: “Nước của tớ đâu?”
Khương Đường ái ngại cười cừoi: “Mới đưa cho người ta rồi.” – Nói xong nhìn tốp nữ sinh sau lưng anh: “Đó không phải đều là nước sao?”
Lục Ly nhíu mày: “Không giống.”
Khương Đường nhìn anh cực kỳ không vui, nghiêng đầu nhìn chăm chú nhìn anh, vừa cười vừa nói: “Hay là, tớ đi mua bình nước khác cho cậu nhé?”
Thông thường vào lúc này, ngừoi bình thường sẽ nói không cần đâu.
Khương Đường vốn dĩ cũng chỉ là nói đại vậy thôi, trông Lục Ly cũng đâu phải thiếu chút nước này.
Không người người này thế mà gật đầu: “Mau đi đi.”
Khương Đường a một tiếng, xoay người đi về phía cửa hàng nhỏ.
Lục Ly nhìn về phía Hạ Kính bên kia, khóe môi hơi nhếch, nhóc con, rốt cuộc đã trồi lên khỏi mặt nước ha.
Triệu Tiến đi qua, giơ tay hỏi Lục Ly nước đâu.
Lục Ly nhìn về phía Hạ Kính: “Bạn gái tớ đi mua nước cho tớ rồi, tên kia cũng có.”
Triệu Tiến thuận theo ánh mắt Lục Ly, nhìn thấy trong tay Hạ Kính còn nửa chai nước, mau chóng chạy qua, giơ tay muốn cướp nước của người ta.
Không ngờ Hạ Kính lại nóng nảy, giơ tay giật lại, vẻ mặt cực kỳ không vui: “Trả cho tớ.”
Triệu Tiến vừa vặn nắp chai vừa trêu cậu ấy: “Không phải chỉ còn nửa chai thôi sao, lần sau tớ mua trả cậu chai khác.”
Hạ Kính giật lại nửa chai nước trong tay Triệu Tiến: “Nếu cậu muốn uống, bây giờ tớ đi mua chai khác cho cậu, chai này không được.”
Triệu Tiến liếc nhìn Lục Ly một cái, lại nhìn Hạ Kính một cái: “Sao lại không được, cho tớ muống một miếng đi anh trai, khát chết tớ rồi.”
Hạ Kính không chịu, giữ chặt chai nước chết không buông.
Mấy người Chu Na Na đi tới, đưa cho Triệu Tiến một chai nước, cậu ấy mở nắp uống hết cả chai.
Uống xong chùi miệng, tùy tiện hỏi Hạ Kính: “Quý vậy sao, bạn gái cậu mua cho cậu sao?”
Không đợi Hạ Kính trả lời, Triệu Tiến đã bị Lục Ly ấn trên mặt đất.
“Nói chuyện cho đàng hoàng vào đi!” – Lục Ly vừa đánh vừa nói.
Triệu Tiến không hiểu sao lại bị đấm cho vài cái.
Lục Ly đứng dậy, đi qua chỗ hạ Kính: “Xin chào, tớ là Lục Ly.”
Hạ Kính gật đầu: “Hạ Kính.” – coi như là bắt chước Lục Ly tự giới thiệu bản thân.
Một vòng ngừoi xung quanh đều cảm thấy không hiểu gì cả, hai người này rõ ràng biết nhau mà, mấy hôm nay còn cùng chơi bóng rổ mỗi ngày, sao đột nhiên lại tự giới thiệu bản thân vậy.
Hơn nữa bầu không khí này, thoạt nhìn cực kỳ kì dị.
Nhìn ánh mắt đại ca, sắp đóng băng rồi.
Sắc mặt Hạ Kính cũng không tốt lắm.
Triệu Tiến là đội trưởng đội bóng rổ, trước tiên là phải bảo vệ tình đoàn kết của đồng đội, cậu ấy đứng giữa hai người, giơ tay chặn lại: “Hai cậu nghỉ ngơi