Lục Ly đi tới trước gương để soi.
Trên cổ anh cũng hồng hồng một mảng, nhưng anh đâu muốn che lại, nút áo thứ nhất vẫn chưa cởi.
Loáng thoáng lộ ra từng dấu hôn, như có như không, cực kỳ quyến rũ người khác.
Anh sờ lên dấu hôn trên cổ, dấu ấn tình yêu đáng tự hào này thật sự là yêu quá đi mà.
Vừa nhìn đã biết là người có bạn gái, không giống với đám cẩu độc thân Triệu Tiến kia, một chút cũng không.
Ngày mai Triệu Tiến mà có hỏi tới, anh sẽ không nói gì cả, chỉ cho cậu ta một nụ cười thâm sâu, chắc chắn có thể ngược đãi cậu ta tới chết.
Đúng, ngược chết cậu ta.
Lục Ly đi đến trước tủ lạnh, mở ra nhìn, lần trước lúc anh tới, bên trong trống rõng, chỉ có vài chai bia với mấy lon nước giải khát.
Lần này bên trong toàn là các loại hoa quả được sắp xếp gọn gàng.
Tám phần là chuẩn bị trước cho anh, anh đứng trước tủ lạnh, hơn cả cảm động chính là đau lòng.
Lục Ly lấy một chùm nho, đem vào bếp rửa.
Lát nữa đích thân đút cô ăn.
Khương Đường đi từ phòng tắm ra, nghe tiếng nước chảy trong phòng bếp, thò đầu vào bên trong nhìn.
Anh đang đưa lưng về phía cô, trên người đang mặc áo sơ mi trắng hơi xộc xệch, ánh đèn màu cam chiếu lên người anh, ấm áp mà gợi cảm.
Cô lặng lẽ đi tới, hai tay vòng quanh eo anh, ôm chặt anh.
Cô chậm rãi áp mặt lên lưng anh, dịu dàng gọi tên anh: “Lục Ly.”
Động tác trên tay anh ngừng lại: “Ừm.” – Sau đó tiếp tục rửa nho.
Nho tím đen sau khi rửa qua lớp phấn trên bề mặt, lộ ra màu sắc bóng loáng hấp dẫn.
Khương Đường lại gọi một tiếng: “Lục Ly.”
Lục Ly lập tức trả lời cô: “Ừm, tớ ở đây.”
Cô lại gọi anh: “Lục Ly.”
Anh trả lời: “Tôi ở đây.”
Cô gọi đi gọi lại tên anh không biết bao nhiêu lần, anh vẫn luôn ở đây.
Sau cùng, anh chọn ra một quả nho to nhất nhét vào miệng cô: “Bây giờ tớ là quả nho này, cậu ăn nó, tớ sẽ mãi mãi bên cạnh cậu.”
Khương Đường nuốt một ngụm, tùy tiện nhai hai cái liền nuốt xuống, sợ chậm một giây sẽ bay mất.
Lục Ly cười cười, ôm cô vào lòng, trêu cô nói: “Coi chừng nghẹn, không cần đói khát vậy đâu, dù sao tớ cũng không chạy mất.”
Khương Đường đút anh một miếng: “Cậu mới đói khát.”
Lục Ly không né không tránh: “Ừm, muốn ăn cậu.”
Khương Đường từ trong lòng anh chui ra, cầm đĩa nho trở ra phòng khách.
Hai người ngồi trên sofa.
Khương Đường đút cho anh một trái: “Căn nhà này, tớ đã đưa giá cho người môi giới.” – nói thêm: “Năm mươi mét vuông, cầm được tiền tớ sẽ đến nơi khác mua một căn ba mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách, đủ cho tớ ở một mình.”
Lục Ly hỏi: “Nhà môi giới nào?”
Khương Đường liếc mắt nhìn xem anh muốn làm gì: “Tổng tài bá đạo Lục tiên sinh, ngài đừng nghĩ mua nó, chỗ này không có giá trị đầu tư gì, mua xong cũng lỗ, coi như là cho thuê đi, một tháng chỉ được vài trăm tệ.
Không có lợi nhuận.”
Lục Ly cười cười: “Cậu là con giun trong bụng tớ à, nghĩ gì cũng biết.”
Khương Đường lấy khăn giấy lau nước nho trên tay, dựa vào bên cạnh anh, khoanh vòng tròn trên bụng anh: “Tớ không phải con giun trong bụng cậu, giun xấu quắc.”
Lục Ly nắm tay cô, đặt lên vị trí tim mình: “Mua nhà mới ở đường Minh Khải đi, ngay bên cạnh đường Thái Nhiên, chạy xe đạp công cộng năm phút là tới nhà tớ rồi.”
Khương Đường rút tay mình khỏi tay Lục Ly: “Tớ rảnh rỗi không có chuyện làm đến nhà cậu làm gì.”
Lục Ly nắm tay cô lần nữa:”Vậy thôi, tớ đến nhà cậu, đến mỗi ngày.”
Khương Đườn cười cười, lần này không rút tay lại nữa: “Tớ nói thật đấy, tớ không hy vọng cậu nhúng tay vào chuyện này, để tùy duyên đi, có thể bán được thì tốt, lỡ như không được thì đợi tớ lên đại học sẽ dọn đi, không ở đây nữa.”
Lục Ly cũng không định giấu diếm cô, nói thẳng: “Vậy nếu tớ lén tìm người mua căn nhà này thì sao?”
Khương Đường dựa đầu lên vai anh: “Chỉ cần đừng để tớ phát hiện người mua là cậu là được, mấy cái khác tùy cậu.”
Lục Ly sờ đầu cô, nghiêng mặt qua hôn lên đỉnh đầu cô một cái: “Vậy được, tớ nhất định sẽ im hơi lặng tiếng làm, không để cậu phát hiện được chút xíu nào.”
Khương Đường ôm cánh tay anh: “Thật ra con đường Khang An này không phải đều tụ tập toàn bộ những ngừoi tệ hại đâu, ví dụ như tớ này, không phải từ bùn mà ra nhưng lại không nhiễm chút nào sao.
Ở đây đại đa số đều là người làm công ở nhà máy đằng sau, cũng có một số người ở ngoài cũng làm ở nhà máy bên kia, thuê nhà trọ bên đó.”
Lục Ly ừ một tiếng, ý là cô cứ nói tiếp.
“Đa số mọi ngừoi đều vì bôn ba kiếm sống, thật sự cũng không có nhiều thời gian để đánh nhau mỗi ngày, gây rối trên đường đều là mấy kẻ biếng làm, luôn vọng tưởng không làm mà có ăn.
Sau này, càng ngày càng nhiều mấy kẻ như vậy, con đường này mới trở nên loạn cào cào hết lên.
Cũng may mấy kẻ biếng làm đó có người cầm đầu, nếu không còn loạn hơn nữa.”
Lục Ly hỏi: “Tên cầm đầu?”
Khương Đường ừm một tiếng: “Chính là Chu Đại Long, lúc nhỏ chơi cùng với tớ.
Tiêu Yến mà khi nãy cậu nhìn thấy, có qua lại với anh ta một quãng thời gian.”
Lục Ly không có hứng thú với Chu Nhất Long hay Tiêu Yến, anh chỉ muốn mau chóng đưa cô thoát khỏi nơi này.
Cũng may cô không có gì vướng bận ở đây, nếu không muốn đi cũng khó.
Lục LY cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô: “Tớ có thể hỏi cậu chuyện này được không?”
Khương Đường gật đầu: “Ừm, hỏi đi, hỏi gì cũng được.”
Lục Ly nói: “Cậu có từng nghĩ đi tìm ba mẹ ruột của mình không?” – hơi dừng lại rồi hỏi: “Nếu cậu không muốn, cũng không sao.
Mấy thứ này, đều đã trôi qua hết rồi.”
Anh sợ lỡ như không cẩn thận sẽ vạch trần vết sẹo của cô.
Khương Đường cười, cào cào lên mũi anh: “Cậu không cần lo trước lo sau vậy đâu.
Mấy chuyện này không có gì khó nói, bị vứt bỏ thì chính là bị vứt bỏ thôi, cậu xem tớ tốt thế này, lớn lên vừa xinh đẹp ngựa còn to, tớ đây còn nghĩ ba mẹ ruột của mình nhất định là đồ ngốc, đứa trẻ tốt nhường này mà cũng không cần, cậu nói xem có phải rất ngốc không.”
Lục Ly sờ đầu cô, hùa theo cô: “Rất ngốc, rất rất rất ngốc.”
Nói xong, mũi hơi chua xót, anh đau lòng cô, cô thế mà còn có thể vui vẻ như vậy, trong lòng cô thật sự vui vẻ như vậy sao?
Khương Đường nói tiếp: “Ba mẹ tớ, chính là ba mẹ nuôi ấy, mua tớ từ trong tay bọn buôn người, họ luôn nói với bên ngoài là nhận nuôi từ họ hàng thân thích ở dưới quê, dễ nghe hơn nhiều đúng không.”
Lục Ly hỏi: “Bọn buôn người?”
Khương Đường ừm một tiếng, kể tiếp: “Sau khi ba mẹ nuôi mất một tháng, tớ lấy mấy món đồ của họ đem đi vứt, sau đó phát hiện dưới gầm giường có một cái hộp giày cũ, bên trong có năm mươi vạn.
Ghê chưa, năm mươi vạn đấy!” – Nói xong giơ năm ngón tay lên ra dấu.
Lục Ly tiếp tục sờ đầu cô: “Ừm, quá là ghê.”
Khương Đường nói: “Không thể nào là của ba mẹ nuôi tớ để lại được, ông ấy mê cờ bạc, không có tiền tiết kiệm, còn nợ người ta tiền.
Chắc là người tình của mẹ tớ cho bà ấy, tớ ở nhà đã thấy qua vài ngừoi đàn ông không giống nhau rồi, đều là lúc ba nuôi tớ không có nhà.”
Ngừng lại một lát: “Thanh danh của mẹ nuôi tớ không được tốt, đám người