(*) Raw là Liệt hỏa thiêu thành
Lục Ly kéo Khương Đường đến phòng bao tình nhân, phòng bao không lớn, vừa hay đúng ý người nào đó.
Lục Ly ngồi trước màn hình nhỏ quay đầu hỏi cô: “Bạn gái muốn hát bài gì?”
Khương Đường nghĩ nghĩ trả lời: “Wonderful Blue World.“
Đây là một bài hát quảng cáo dành cho trẻ em.
Khương Đường cầm micro, hát theo nhạc.
“Trời xanh xanh, ông mặt trời, chú chó nhỏ đuổi theo chú ong nhỏ.
Gió mùa hè thổi, tôi chạy vào giấc mơ, tôi nhìn thấy bầu trời bảy sắc.”
Thông xanh lá, trắng bòng bong, trong không khí có hương thơm của giấc mơ.
Gió mùa hè thổi, tôi chạy vào giấc mơ, tôi nhìn thấy nụ cười của ba mẹ, tôi đã mơ một giấc mơ ngọt ngào và đẹp đẽ.”
Hát xong, tầm mắt cô đột nhiên có chút mơ hồ.
Lục Ly ngồi bên cạnh cô, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô.
Không hiểu sao anh cảm thấy bài hát này rất phù hợp với cô.
Hương thơm ngọt ngào.
Ngoại trừ đoạn cuối.
“Tôi nhìn thấy nụ cười của ba mẹ, tôi đã mơ một giấc mơ ngọt ngào và đẹp đẽ.”
Ba mẹ nuôi của cô rất ít khi cười với cô, người như vậy làm sao có thể đối xử tốt với cô được.
Lục Ly dựa lại gần ôm cô, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ đầu Khương Đường, giống như đang an ủi cô.
Sau khi được Lục Ly ôm một lúc, Khương Đường đi đến trước màn hình chọn bài hát, chọn một bài 《Đến chết vẫn muốn yêu》
Dây thanh quản của Khương Đường thật sự mở ra, âm thanh rất lớn, lực xuyên thấu cũng rất mạnh, giống như dùng cả sinh mệnh để gào thét.
Lúc cô hát bài hát này không nhìn vào màn hình, toàn bộ ánh mắt cô chỉ có Lục Ly.
Đây là người mà ngay cả khi chết đi cô vẫn muốn yêu.
Lục Ly cầm micro bên cạnh gào thét cùng cô.
“….Yêu đầu cần tính toán chi li, cứ ôm hôn theo dòng cảm xúc thì mới thực sự hạnh phúc.
Hưởng thụ hiện tại, đừng mở rộng vòng tay rồi lại sợ tổn thương.
Bao nhiêu kỳ tích, chúng ta tin tưởng thì mới tồn tại…”
Giọng hai người rất lớn, cho đến khi hát xong câu cuối cùng, âm tiết cuối cùng, phòng bao chìm vào yên tĩnh.
Hai người cùng lúc vứt micro lên ghế sofa, cùng lúc nhào về phía đối phương.
Ôm chặt lấy nhau.
Khương Đường ở bên tai Lục Ly lớn tiếng gọi: “Lục Ly!”
Giọng nói anh dịu dàng đáp lại: “Ừm, tớ nghe, cậu nói đi.”
Cô tiếp tục nói: “Con mẹ nó tớ yêu cậu chết mất, sao tớ lại yêu cậu thế này, sao tớ lại yêu cậu thế này, cậu cũng không biết tớ yêu cậu biết dường nào!”
Đây là lần đầu tiên cô dùng chữ “yêu”.
trước đây cô luôn nói hai chữ “thích”.(*)
Yêu và thích, không chỉ là sự khác nhau về số lượng.
(*) Trong tiếng Trung thích là hai chữ 喜欢.
Yêu chỉ có một chữ 爱
Yêu là liêu đốt tâm can.
Từ khóe mắt cô lăn xuống một giọt nước mắt.
Lục Ly ôm chặt cô, nỉ non nói: “Tớ biết, tớ biết.”
Khương Đường cắn một cái trên vai anh: “Cậu biết cái khỉ gì, cậu chả biết gì.
Lục Ly, cậu vốn dĩ không biết tớ thích cậu dường nào.”
Lục Ly nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Được, tớ không biết, tớ không biết.”
Khương Đường nhấc chân giẫm lên chân anh một cái: “Tớ yêu cậu như vậy, thế mà cậu không biết!”
Lục Ly tiếp tục trấn an cô: “Được, tớ biết, tớ biết.”
Khương Đường lại cắn anh một cái: “Cậu thì biết cái khỉ gì!”
Lục Ly cười cười, khẽ nói bên tai cô: “Vậy cậu có biết tớ yêu cậu dường nào không?” – Không đợi cô trả lời, Lục Ly nói tiếp: “Đường, sau này cậu sẽ không còn một mình nữa.”
Khương Đường vừa khóc vừa cười: “Đúng, tớ không phải là người(*) nữa, tớ là tiên nữ.”
(*) 一个人: tùy theo ngữ cảnh, góc độ của người nói/ người nghe, từ này có thể hiểu theo hao nghĩa “một mình” hoặc “một người”.
Lục Ly ôm cô: “Đang nói chuyện yêu đương, đứng đắn chút đi.” – anh nở nụ cười lại nói: “Cậu lại chẳng phải tiên nữ, cậu là yêu nữ.”
Khương Đường cười theo anh: “Đúng, chuyên ăn cậu.”
Nói xong cái này, cô lùi về sau hai bước, ngồi lên sofa cực kỳ ai oán nhìn anh: “Mười chín ngày.”
Cách ngày Lục Ly thành niên còn tới mười chín ngày.
Lục Ly ngồi bên cạnh cô: “Tớ có thể gấp rút sinh non mười chín ngày, ba tớ cũng ngầm đồng ý.”
Khương Đường đẩy anh: “Không cần cậu sinh non, bổn yêu nữ có thể nhịn.
Không phải chỉ mười chín ngày thôi sao, hơn hai tuần là tới.”
Lục Ly lại dịch sang bên cạnh cô: “Tớ không thể nhịn.”
Khương Đường cũng dịch người sang bên cạnh: “Cút.”
Lục Ly không chỉ không cút còn bổ nhào đè cô lên sofa trong chớp nhoáng.
Tuy ở chỗ này hai người cũng không có khả năng phát sinh ra chuyện gì đó đâu, nhưng bây giờ chính là anh đang đè cô, dùng thân thể khỏe mạnh lại cường tráng đè chặt cô.
Cô muốn nhúc nhích nhưng cơ thể không nhúc nhích được.
Anh đè chặt quá.
Cô nhìn bốn phía, sợ có camera, tuy hai người không làm gì nhưng cái tư thế này thật sự quá dễ làm người ta hiểu lầm.
Sau đó Lục Ly ngẩng đầu, nhìn thấy cửa sổ nhỏ trên tường lú lên hai cái đầu.
Một tên là Triệu Tiến, một kẻ là Tống Đằng Phi.
Fuck of shit, nhìn lén!
Lục Ly nhanh chóng hôn lên môi Khương Đường một cái, vút một cái từ trên người cô đứng dậy, mở cửa phòng bao phóng ra bên ngoài.
“Hai người các cậu làm gì thế hả!”
Triệu Tiến với Tống Đằng Phi vừa chạy vừa hét: “Bọn tớ không nhìn thấy cái gì hết.”
Vốn dĩ cũng có gì đâu mà nhìn, ngoại trừ cái tư thế cuối cùng có chút mờ ám.
Lục Ly đuổi theo hai người đó tới phòng bao lớn, ba người vật nhau trên sofa.
Tình yêu giữa đàn ông ấy mà, chính là như thế này, một lúc không đánh nhau liền bắt đầu ngứa da.
Khương Đường đẩy cửa đi vào, nhìn thấy ba người lăn lộn thành một cục, cô nở nụ cười, chọn bài 《Bản tình ca đơn côi》.
Sau đó cầm hai cái micro, một cái đưa cho Tống Đằng Phi, một cái đưa cho Triệu Tiến: “Nào nào nào, bài này hợp với các cậu nhất đấy.”
Sự giúp đỡ này có thể nói là tương đối thần thánh.
Lục Ly giơ ngón tay cái lên với bạn gái, cô quá có khả năng làm bạn gái anh.
Khương Đường ngồi bên cạnh, cùng hai cô gái kia ăn hoa quả, nhìn mấy tên con trai ở bên kia ầm ĩ.
Sau cùng không biết ai chọn bài 《Hôm nay muốn em muốn gả cho anh》.
Ở đây cũng chỉ có đôi tình nhân là Lục Ly với Khương Đường, đương nhiên là hai người hát.
Hai người tay nắm tay đứng trước màn hình, ngoại trừ nhìn vào lời bài hát trên màn hình thì chính là nhìn nhau.
Khương Đường vừa cười, Lục Ly cũng sẽ cười theo.
Lúc cô không cười, anh sẽ vừa nhìn cô, vừa cười trong vô thức.
Giọng của Lục Ly vốn dĩ đã